Khi Lục Hoà quay lại công ty làm việc, cậu lại tiếp tục mải mê với bản thiết kế của mình.
Đã qua một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng bản phác thảo thiết kế chi tiết chiếc nhẫn hình con rắn kia của cậu vẫn chưa định hình xong.
Vào buổi trưa hôm đó, sau khi ăn trưa xong và cùng sếp trở về văn phòng, Lục Hoà đã bắt gặp một vị khách không mời mà đến.
Nhìn người đến, cậu cảm thấy khá quen mặt, đó là Thẩm Quyên Quyên
- người mà cậu đã gặp một lần ở nhà hàng Tây dưới tòa nhà công ty.
Cố Cảnh dường như cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ xuất hiện ở đây, hắn thu lại cảm xúc, hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Thẩm Quyên Quyên vẫy tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tối qua bạn em tổ chức tiệc sinh nhật, em qua chúc mừng. Vừa tan tiệc thì gặp dì ở cửa, dì nhất quyết đòi đưa em về, ai ngờ đưa em tới thẳng đây luôn.''
"Ý của dì thì em hiểu, nhưng em cũng thông cảm, chuyện tình cảm của con trai lâu rồi đã chẳng có động tĩnh gì, làm mẹ không sốt ruột mới là lạ."
Cố Cảnh cau mày không nói gì.
Thẩm Quyên Quyên lại liếc mắt nhìn cậu nam sinh có đôi mắt to tròn rất bắt mắt đứng phía sau hắn rồi hỏi tiếp: "Anh định khi nào mới nói với dì về chuyện này?"
Cuối cùng, Cố Cảnh chỉ nhẹ giọng nói một câu xin lỗi với Thẩm Quyên Quyên, không trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi, "Để anh bảo trợ lý đưa em về."
"Gấp gì chứ, em cũng có tài xế riêng mà." Thẩm Quyên Quyên nói, lại nhìn về phía chàng trai nhỏ đang đứng sau lưng Cố Cảnh, "Đã gặp mặt rồi, chẳng phải bây giờ cũng nên làm quen một chút sao?"
Ánh mắt cô gái dưới ánh nắng cứ nhìn chằm chằm cào cậu, Lục Hòa cũng mỉm cười gật đầu chào như đáp lễ.
Thẩm Quyên Quyên bước qua Cố Cảnh, tiến lại gần, nhìn thẳng vào Lục Hoà, nửa cảm thán, nửa trêu chọc: "Trời ơi, lông mi em dài thật đó!."
Nhìn cô gái đứng ngay trước mặt, Lục Hòa không lên tiếng, chỉ chớp mắt một cái.
"Ghê thật đó, lúc cậu chớp mắt, lông mi cứ như cánh bướm phất phơ ấy. Da của em cũng trắng trắng mềm mềm, trời sinh đẹp hay là do chăm da vậy? Mà dưới mắt hơi có chút thâm nhàn nhạt, không biết là nếp nhăn hay quầng thâm nữa......"
"Khụ—" Cố Cảnh ho khan một tiếng, lập tức bước lên đứng chắn trước mặt Lục Hòa, lạnh giọng nói: "Đừng có vừa gặp đã nhào vào như thế."
Thẩm Quyên Quyên vội thu người lại, "Xin lỗi, là do em tò mò quá thôi."
"Lúc trước ở nhà hàng nhìn không rõ, hôm nay nhìn gần mới thấy, người yêu của anh dễ thương quá." Thẩm Quyên Quyên hạ giọng nói với Cố Cảnh, "Anh coi chừng đấy, kiểu này đừng nói đến đàn ông, ngay cả đám con gái như em cũng thích đấy, đừng để bị người khác cướp mất....."
Cô chưa nói xong đã bị Cố Cảnh lạnh lùng ngắt lời: "Bọn anh còn có việc, anh sẽ bảo trợ lý đưa em về."
Thẩm Quyên Quyên: "....."
Có trời đất làm chứng, cô chỉ nhắc nhở chút thôi mf, thực sự không có ý định chen ngang đâu.
Tuy bị ngắt lời nhưng Thẩm Quyên Quyên cũng không hề tỏ ra khó chịu: "Không cần, em đã nói là em có tài xế riêng rồi." Nói rồi, cô vui vẻ vẫy tay với Lục Hoà: "Tạm biệt em nhé."
Lục Hoà cũng mỉm cười vẫy tay đáp lại: "Tạm biệt, chị xinh đẹp."
Cố Cảnh mặt không cảm xúc, lại lặng lẽ nghiêng người che chắn Lục Hòa ra sau lưng.
Thẩm Quyên Quyên: "....." Đúng là tên đàn ông keo kiệt!
Lục Hoà nhìn theo bóng lưng của cô gái đang vui vẻ rời đi, đờ người một lúc, quay đầu lại thì thấy sếp đang nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng: "Đẹp không?"
Lục Hoà: "....." Cái cảm xúc bất mãn này là sao?
"Đẹp ạ....." Lục Hoà gượng gạo trả lời.
Nếu cậu mà nói không xinh, sợ là cấp trên sẽ nắn cậu thành bánh quai chèo tại chỗ mất. Dù sao thì Lục Hòa vẫn còn ấn tượng rất sâu, vị này chính là đối tượng xem mắt lần trước của cấp trên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!