Chương 27: (Vô Đề)

Bữa cơm này đối với Lục Tiến mà nói thật sự vô cùng khó nuốt. Không phải vì món ăn không hợp khẩu vị, mà là cứ mỗi lần anh định nuốt thức ăn trong miệng xuống, bầu không khí giữa em trai ruột và người anh em thân thiết kia lại trở nên kỳ lạ một cách khó nói nên lời. Nhiều lần anh vừa hé miệng định hỏi gì đó, thì hai người đối diện lại lập tức khôi phục lại vẻ bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Khiến anh mở miệng cũng dở, không mở cũng dở, lời đến cổ họng rồi lại nghẹn lại nửa chừng.

Cuối cùng, đợi đến khi Lục Hoà buông đũa nói rằng mình không ăn được nữa, Lục Tiến

- với tư cách là anh cả, mới tìm được cơ hội mở lời.

"Tiểu Hoà, sao em vẫn ăn ít thế? Em gầy như vậy, nên ăn nhiều một chút chứ."

Lục Hoà lắc đầu, "Em ăn no rồi."

Nói rồi, cậu liếc nhìn cấp trên đang ngồi bên cạnh, ánh mắt chân thành.

Cố Cảnh liếc sơ qua đống đồ ăn trước mặt cậu, thấy cũng gần hết thật, nên không nói gì thêm.

Lục Hòa cong mắt mỉm cười, trong lòng hiểu rõ cấp trên đây là ngầm cho phép cậu có thể không cần ăn hết nữa. Cậu đứng dậy, nói rằng mình muốn đi rửa tay rồi rời khỏi phòng riêng.

Lục Tiến nhìn theo bóng lưng em trai mình rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Cố Cảnh đang ngồi ở phía đối diện.

"Cậu với em trai tôi..... là có chuyện gì vậy?" Lục Tiến hỏi.

Cố Cảnh từ tốn đặt đũa xuống, bình thản đáp: "Như những gì cậu nhìn thấy đó."

Hắn càng bình tĩnh, Lục Tiến lại càng hoảng hốt. "Cái gì mà 'chuyện cậu nhìn thấy đó'? Cậu nói rõ ra cho tôi xem nào."

Trong phòng không lạnh, ăn cơm cũng khiến người ta thấy hơi nóng, Cố Cảnh đứng dậy cởi áo khoác ngoài. Áo vừa cởi xuống, sợi dây chuyền vốn bị che dưới lớp áo cũng lộ ra hoàn toàn.

Lục Tiến vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Vài hôm trước anh còn từng hỏi chuyện này

- sợi dây chuyền đó là sao?

Cố Cảnh bảo đó là món quà người yêu hắn tặng. Nếu là ngày thường hoặc hôm anh hỏi, nghe vậy anh còn thấy chuyện này chẳng có gì to tát. Nhưng hôm nay, sau bữa cơm với hai người kia, anh không thể bình tĩnh được nữa.

Sao có thể trùng hợp như vậy? Hôm đó em anh mới đeo một chiếc vòng tay, hôm nay đến lượt bạn thân anh đeo một mặt dây chuyền. Hơn nữa, theo hiểu biết của anh, trong đám bạn bè và người quen của Cố Cảnh, không có ai là một cô gái thích đá quý cả, hơn nữa lại còn có nghiên cứu chuyên sâu? Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể nghĩ đến một người

- em trai của anh.

Chiếc mặt dây chuyền ngọc lục bảo kia, lúc này hiện rõ mồn một trong tầm mắt Lục Tiến. Dưới ánh sáng, viên đá phát ra thứ ánh sáng xanh lục huyền bí. Khi xem ảnh chụp, anh đã thấy mặt dây chuyền này không hề đơn giản, nhưng tận mắt nhìn thấy rồi mới biết đây đúng là loại đá có chất liệu tốt nhất.

Trong lòng Lục Tiến đã bắt đầu dấy lên một suy đoán kinh hoàng, nhưng anh vẫn cố gắng gượng cười hai tiếng, cứng ngắc mở miệng: "Cái này..... chẳng phải là viên ngọc lục bảo mà người yêu của cậu tặng sao? Mới đây thôi mà đã đeo lên người rồi....."

Cố Cảnh cũng mỉm cười nhẹ, "Đúng vậy, đây là tín vật đính ước mà người ấy tặng tôi."

Bốn chữ "tín vật đính ước" từ miệng Cố Cảnh bật ra rõ ràng đến mức khiến Lục Tiến nghe mà cả người run rẩy. Cảm giác như Cố Cảnh không phải đang nói, mà là trực tiếp c*n v** c* anh vậy.

"Vậy...... người yêu của cậu là tiểu thư nhà nào thế?" Lục Tiến níu lấy tia hy vọng cuối cùng, giọng run run hỏi.

Cố Cảnh hơi nhướng mày nhìn anh một cái, chỉ một cái nhẹ nhàng ấy thôi mà đã khiến Lục Tiến cảm thấy như tim mình cũng bị nhấc lên khỏi lồng ngực.

"Không phải tiểu thư nhà ai hết, mà là em trai cậu tặng tôi." Cuối cùng, Cố Cảnh vẫn không chút lưu tình mà đập tan tia hy vọng mong manh cuối cùng của Lục Tiến, đạp thẳng xuống đất rồi nghiền nát không chút thương tiếc.

Lục Tiến tối sầm mặt: "....."

Tuy anh đã cố chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất, nhưng khi thật sự nghe thấy đáp án, anh mới nhận ra tâm lý mình chuẩn bị vẫn chưa đủ.

Lục Tiến nghiến răng ken két, "Cậu, cái đồ khốn chết tiệt này! Tôi coi cậu như bạn tốt, mà cậu lại dám coi tôi như anh vợ sao?!"

Cố Cảnh vẫn vô cùng bình thản, thậm chí còn có chút vui vẻ, nói: "Em trai cậu thích tôi, chẳng lẽ cậu không ủng hộ sao?"

Lục Tiến nghẹn lời, chỉ biết gầm lên: "Ủng hộ cái con khỉ! Em tôi——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!