Chương 24: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Hòa tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai. Cậu nằm trên chiếc giường đôi rộng rãi, thẫn thờ một lúc lâu, mãi đến khi sếp từ phòng tắm đi ra, dòng suy nghĩ lộn xộn trong đầu ấy mới được kéo về.

Cố Cảnh vừa tắm xong, thuận tiện gội sạch đầu, mái tóc ướt sũng rủ xuống, che đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, khiến cả người hắn có thêm vài phần lười biếng tà mị. Cố Cảnh vừa lau tóc vừa đi tới mép giường.

Thấy tiểu thiếu gia nào đó đang chống tay nằm nghiêng trên giường, ánh mắt không hề che giấu chút si mê mà nhìn chằm chằm vào mình, tâm tình Cố Cảnh liền tốt hẳn lên, khóe môi cong nhẹ.

"Nhà ai có con heo lười thế này, giờ còn chưa chịu dậy cơ à?" Hắn tiện tay vắt khăn lông lên cổ, rồi duỗi tay ra vò mái tóc mềm rối bù như ổ gà của tiểu thiếu gia vừa mới tỉnh ngủ.

Suốt quá trình đó, ánh mắt của Lục Hòa vẫn không rời khỏi người hắn, đôi mắt đen láy như muốn nuốt trọn lấy người kia.

"Đừng nhìn nữa, coi chừng lát nữa anh không cho ra khỏi cửa nữa đâu." Cuối cùng, Cố Cảnh cũng không chịu nổi ánh nhìn đó, bàn tay đang đặt trên đầu chú cún con bỗng trượt xuống, che đi đôi mắt sáng rực đến dọa người ấy lại.

Lục Hòa bị che mắt, khẽ chớp chớp hàng mi dài, lông mi cũng vì thế mà nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của người kia.

Cố Cảnh chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ran, thậm chí ngay cả trái tim bên ngực trái cũng theo đó mà nhộn nhạo.

Lục Hòa đưa tay nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, nhẹ nhàng kéo xuống, tầm nhìn của cậu lại trở nên rõ ràng hơn.

"Cố tổng, hay là hôm nay anh cứ để tóc xõa như thế này đi, đừng vuốt keo nữa, để như vậy nhìn đẹp lắm." Lục Hòa kéo tay người kia xuống rồi không chịu buông, còn lười biếng mà nhè nhẹ nhéo mấy đốt ngón tay nổi bật khớp xương kia.

Ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi người Cố Cảnh, lúc nói chuyện lại lộ ra vẻ mặt như đang cầu xin, phối hợp với mấy động tác nhỏ trên tay, khiến Cố Cảnh dẫu muốn từ chối cũng không thể thốt nên lời.

"Được." Cố Cảnh đáp lại nhẹ nhàng.

Lục Hòa được đằng chân lại muốn lân đằng đầu, tiếp tục đề nghị: "Hay là anh để kiểu tóc này đi làm luôn đi, kiểu trước kia trông anh nghiêm nghị quá, cho nên mọi người mới không dám lại gần."

Cố Cảnh không nói gì, chỉ cúi người ôm hắn từ trên giường lên, nửa quỳ xuống đỡ lấy đôi chân trần của tiểu thiếu gia đang buông lỏng ở mép giường, nhẹ nhàng xỏ dép lê vào cho cậu. Xong xuôi mới bế cậu lên lại lần nữa.

Vừa đi về phía phòng tắm, hắn vừa nói: "Lúc làm việc thì không được, để lại ấn tượng không nghiêm túc cho người khác là không ổn."

Lục Hòa nghe vậy liền hiểu, cái "người khác" mà hắn nói đến là những người cần gặp khi xã giao. Nghĩ đến hình tượng của anh trai ruột mình cũng nghiêm túc giống vậy, cậu đành thỏa hiệp, không cố chấp nữa.

Lục Hòa lại bị bế lên.

Thật ra, nếu Lục Hòa nhạy cảm hơn một chút, hẳn sẽ nhận ra được quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới bình thường thì đâu có mỗi ngày ôm ấp như thế này. Ngay cả với anh trai ruột, từ khi lớn lên, cậu cũng chưa từng được bế kiểu đó thêm lần nào.

Chỉ là mấy ngày nay cậu đã quen với việc bị cấp trên ôm lấy. Ban đầu, ở Giang Nam, lúc bệnh đau dạ dày tái phát liền được ôm, cậu đau đến chẳng còn sức để ý. Về sau, buổi tối không chịu đi ngủ bị sếp ép bế về phòng, khi ấy tâm trí cậu còn lo chống đối chuyện đi ngủ sớm, cũng chẳng quá để tâm đến việc bị ôm. Đến cuối cùng, cậu đã quen với thói quen không nói hai lời liền ôm người đi của người nọ.

Chỉ cần bị bế lên, cậu sẽ theo phản xạ mà duỗi tay ôm lấy cổ đối phương, ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực khiến người ta yên tâm kia.

Lục Hòa được bế vào phòng tắm, rửa mặt xong xuôi dưới sự chỉ đạo của Cố Cảnh, sau đó đối phương mới rời khỏi đó.

Buổi triển lãm trang sức hôm nay bắt đầu lúc 10 giờ sáng. Lục Hòa bị người kia ép ăn xong bữa sáng đủ dinh dưỡng rồi mới được đưa đi trước.

Sau khi kiểm vé xong, Lục Hòa cầm một tờ bản đồ hướng dẫn, hăng hái kéo theo Cố Cảnh cùng nhau bước vào.

Triển lãm lần này chia làm nhiều khu vực: khu ngọc phỉ thúy và ngọc thạch, khu đá quý rực rỡ sắc màu, khu đá quý hữu cơ, khu trưng bày những thiết kế trang sức độc nhất vô nhị, và cả khu vực chủ đề đặc biệt của lần triển lãm này.

Thời gian còn sớm, hai người cũng không vội, Lục Hòa tính toán sẽ từ từ đi dạo từng khu một cách kỹ càng.

Triển lãm lần này cũng khá nổi tiếng, có lẽ là do công tác truyền thông trước đó đã được làm rất tốt nên bên trong thu hút được không ít người đến tham quan.

Lục Hòa từ tốn thưởng thức từng món trang sức trong triển lãm.

Mỗi khi bắt gặp món nào mình thích, cậu sẽ đứng lại trước quầy trưng bày thật lâu, chớp đôi mắt, rồi quay đầu lại trò chuyện mấy câu với người đàn ông vẫn luôn đứng sau lưng mình, nói ra lý do vì sao cậu lại thích món đó.

Mỗi lần như vậy, Cố Cảnh đều sẽ cong môi, mỉm cười đáp lại vài lời.

Mà mỗi khi thiếu niên quay đầu lại tiếp tục ngắm nghía trang sức, ánh mắt Cố Cảnh vẫn không rời khỏi người cậu mà dõi theo dáng vẻ sống động, tràn đầy sinh khí của thiếu niên ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!