Tuy rằng sự kiện đi xem mắt kia tiểu thiếu gia xem như cũng đã nguôi giận, nhưng Cố Cảnh vẫn muốn dỗ dành thêm chút nữa. Hắn bảo trợ lý Trần để ý xem gần đây có hoạt động triển lãm trang sức nào sắp mở hay không.
Một tuần sau, trợ lý Trần thật sự đã kiếm được hai tấm vé tham quan triển lãm trang sức ở Hồng Kông.
Khi mang hai tấm vé này đưa cho Cố Cảnh, trợ lý Trần còn lén liếc mắt nhìn về phía góc phòng, thấy vị trợ lý nhỏ nào đó lại đang gục đầu ngủ gật tại chỗ làm việc, cuối cùng chỉ khẽ cười mà không nói gì.
Hai tấm vé này mua cho ai, trong lòng trợ lý Trần đều biết rất rõ. Anh ta thu lại ánh mắt, xoay người rời khỏi văn phòng giám đốc.
Lục Hòa vừa mới tỉnh ngủ, liền phát hiện trên bàn làm việc của mình nhiều thêm hai tấm thiệp gì đó. Còn chưa kịp để ý đến cánh tay tê rần, cậu liền cầm lên xem thử.
Phát hiện đó là hai tấm vé triển lãm trang sức sắp khai mạc ở Hồng Kông, Lục Hòa ngẩn người, chớp chớp mắt. Triển lãm này cậu biết, gần đây lướt video toàn bị đẩy quảng cáo về sự kiện này lên. Nếu là trước kia, Lục Hòa sớm đã tính mua vé đi xem, chỉ tiếc dạo này vì bận công việc nên cũng không nghĩ tới.
Cậu ngơ ngác gãi gãi đầu, rồi chụp ảnh vé gửi sang bên kia, nhắn tin cho vị sếp vẫn đang làm việc:
Lsla: [hình ảnh]
Lsla: Cái này là do anh đặt ở đây sao?
Ông chủ cực kỳ tốt: Là anh.
Lsla: Nhưng hôm đó em vẫn phải đi làm mà.
Nhắn đến hai chữ "đi làm" này, bản thân Lục Hòa cũng nhịn không được muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn gửi tin nhắn đi.
Quả nhiên, tin nhắn vừa được gửi đi, bên kia đã truyền tới một tiếng cười khẽ, dù âm rất thấp, nhưng trong văn phòng yên tĩnh, Lục Hòa vẫn có thể nghe được.
Ông chủ cực kỳ tốt: Vậy thì hôm đó anh sẽ duyệt đơn xin nghỉ cho em.
Giây phút này Lục Hòa thật sự rất muốn cho mấy đồng nghiệp ngoài kia biết sếp của bọn họ tốt đến mức nào. Cậu hơi nhếch môi, mang theo chút ý cười nhàn nhạt mà gõ chữ:
Lsla: Nhưng mà có hai vé.....
Ông chủ cực kỳ tốt: Em có thể rủ bạn đi cùng để xem.
Lục Hòa ngẩn ra nhìn giao diện tin nhắn. Bạn bè trong nước hầu như là mấy người bạn học nhiều năm trước, mà giờ cũng chẳng liên lạc nữa. Tự dưng tìm người ta đi chơi, Lục Hòa cũng thấy ngại.
Lsla: Bạn bè của em cơ bản đều ở nước ngoài hết rồi.
Lsla: Cố tổng, hôm đó anh cũng phải đi làm sao?
Ông chủ cực kỳ tốt: ^-^
Lời nhắn của tiểu thiếu gia lần này đã ám chỉ rõ ràng đến thế, Cố Cảnh không thể không nhìn ra được, chỉ là hôm đó quả thực hắn không có thời gian rảnh.
Mấy phút trôi qua cũng không thấy hồi âm, Lục Hòa đại khái cũng đoán được ra là người kia đang có ý gì.
Lsla: Thôi vậy.....
Lsla: o(TヘTo)
Không có ai đi cùng, Lục Hòa cũng thấy hứng thú giảm đi quá nửa. Sau đó, cậu còn đi hỏi trợ lý Trần, trợ lý Trần nghe xong cũng lập tức né tránh ánh mắt, ấp úng bảo là mình cũng bận, không có thời gian.
Hỏi mấy đồng nghiệp khác, bọn họ thì chẳng ai có hứng thú, mà thật ra cũng phải, chẳng ai rảnh mà lại xin nghỉ hẳn một ngày chỉ để bay qua Hồng Kông xem triển lãm cá nhân cả.
Cuối cùng, Lục Hòa còn hỏi cả anh ruột của mình, kết quả cũng nằm trong dự đoán
- bị từ chối. Lục Hòa cũng hiểu rõ, với vị trí mà anh trai cậu đang ngồi, có thời gian rảnh mà đi chơi còn khó, nói gì đến chuyện này.
Không còn cách nào khác, Lục Hòa tính nếu hôm đó đến nơi, xem thử quanh đó có ai có duyên thì sẽ tiện tay đưa nốt tấm vé còn lại đi vậy, cũng đỡ lãng phí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!