Cách dưới lầu của công ty không xa, Lan tỷ cùng Lục Hòa dừng lại trước một nhà hàng Tây gần đó, hai người nhất thời đều không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Lan tỷ cười cười mở lời: "Trùng hợp thật đấy, mấy hôm trước chúng ta còn nói hình như cũng lâu rồi không thấy Cố tổng đi xem mắt, hôm nay lại vừa hay đụng phải."
Lục Hòa sửng sốt mất nửa giây, bắt được ý tứ trong lời thoái thác kia của Lan tỷ, liền hỏi: "Cố tổng thường xuyên đi xem mắt lắm sao?"
Lan tỷ liếc cậu một cái đầy ý vị: "Đương nhiên."
"Cố tổng đã là đàn ông ngoài ba mươi rồi, sự nghiệp thì ổn định mà vẫn chưa tìm được vợ, chẳng lẽ cứ sốt ruột mà ở không à." Lan tỷ vừa nói vừa cười, "Có điều cũng trách không nổi người ta chê anh ấy được. Tuy nói là đẹp trai thật đấy, nhưng cái kiểu người chẳng quan tâm đến ai, mặt lúc nào cũng lạnh tanh như tiền, ai nhìn lâu mà chẳng thấy như đang tự tìm ngược chứ."
Lục Hòa mím môi, định nói gì đó. Lan tỷ nhìn biểu cảm kia của cậu là biết cậu muốn mở miệng bênh người ta, vội cắt lời: "Thôi, chị không ám chỉ em đâu, fan cuồng của Cố tổng. Ngoài em ra thì cơ bản ai cũng nghĩ vậy cả."
Tuy nói dạo gần đây Cố tổng đúng là dễ chịu hơn trước đôi chút, nhưng..... lúc này Lan tỷ lại liếc sang nam nhân bên kia bức tường kính. Đối phương vẫn là cái bộ dạng lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững chẳng khác nào một bức tượng.
Lan tỷ nhìn nhìn một lúc, bỗng dưng thốt ra: "Thẳng nam ung thư thời kỳ cuối rồi, hết cứu."
Lục Hòa nghe mà mơ hồ, lại nhìn sang người đàn ông trong nhà ăn, vẫn không hiểu sao Lan tỷ lại đưa ra kết luận đó.
"Em mới tới nên chưa biết đâu," Lan tỷ bĩu môi, "Cố tổng của chúng ta á, cách mấy bữa lại đi xem mắt một lần, mà lần nào cũng không thèm né mấy đồng nghiệp trong công ty. Chỗ gặp mặt thì vĩnh viễn là cái nhà hàng Tây này nè, tụi chị với mấy đồng nghiệp nữa đã đụng trúng không biết bao nhiêu lần rồi, mà ảnh cũng chả thấy có gì kỳ."
Nói đến đây, Lan tỷ lại nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ mà lắc đầu: "Tụi chị còn nghi ngờ không biết có phải tại nhà hàng này sát bên công ty, nên ảnh cố tình chọn cho tiện không đó. Cuối cùng lần nào cũng là cái bản mặt nhạt như nước ốc đó đi gặp người ta, chẳng lẽ ảnh tính dựa vô cái mặt vô cảm đó để cua người sao?"
Lục Hòa lại nhìn thoáng qua Cố tổng đối diện, người kia vẫn ngồi đĩnh đạc trò chuyện, mặt không có chút đổi sắc nào, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt mất hứng của cô gái đối diện. Lục Hòa hơi xoa xoa mũi, lúng túng nói: "Biết đâu..... cũng có thể được....."
Lan tỷ buồn cười liếc cậu một cái: "Trừ em ra thôi. Mấy cô gái nhà người ta đâu có mù, mà nếu thật sự nhìn trúng, chắc cũng không phải dạng như Cố tổng nhà ta đâu."
Nói xong, chị ta lại khẽ "xì" một tiếng, đột nhiên đưa tay nâng cằm Lục Hòa lên, nhìn vào đôi mắt to tròn sáng rỡ kia mà cười tủm tỉm: "Rõ ràng mắt em sáng thế này cơ
Lục Hòa: "......"
Cậu quay đầu, có chút ngượng ngùng mà tránh đi ánh mắt chăm chú của Lan tỷ. Chỉ là vừa quay đầu một cái liền nhìn thấy, bên trong nhà hàng Tây, Cố Cảnh bất ngờ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lục Hòa lập tức sững người tại chỗ.
Trong nhà hàng Tây, Thẩm Quyên Quyên vẫn đang kể với người bên cạnh về mấy chuyện dở khóc dở cười mà mình từng gặp phải ở nước ngoài ——
"Em có một đứa bạn cùng lớp kiêm đối thủ một mất một còn, thành tích giỏi, tay nghề thực hành cũng siêu tốt. Ngoài cạnh tranh chuyện học hành ra, em với cậu ta vốn chẳng nên có giao tình gì mới phải."
"Cho đến một hôm, cậu ta tự dưng chạy đến hỏi em cảm thấy cậu ấy trông thế nào. Em liền nghĩ, đúng là cậu ấy rất đẹp, nhưng mà cậu ta vẫn là đối thủ không đội trời chung của em cơ mà, chẳng lẽ em lại đi khen cậu ta?"
"Thế là em bảo, mỗi lần nhìn thấy cậu ta là lại dâng lên một cơn bực không tên, mà cái mặt của cậu ấy thì lại giống hệt ông anh nhà bên hồi bé
- một cái bản mặt chết trôi nhìn là thấy ngứa mắt."
Cố Cảnh yên lặng ngồi nghe, rất nể tình mà khẽ bật cười.
Thẩm Quyên Quyên nói tiếp: "Anh cũng thấy buồn cười đúng không? Cái loại tình tiết kiểu địch thủ trở thành tình nhân ấy, chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình mới có thôi. Chứ ở ngoài đời, đối thủ một mất một còn thì phải ghét nhau tới bến, chơi cái trò mập mờ gì chứ!"
Cố Cảnh ung dung cắt một miếng bít tết, thong thả đưa vào miệng, rồi mới lên tiếng: "Ừ, buồn cười thật."
Thẩm Quyên Quyên bĩu môi "xì" một tiếng: "Sao anh vẫn như xác chết thế hả? Chẳng trách mẹ em bảo đến giờ anh vẫn còn chưa tìm được vợ."
Cố Cảnh nghe vậy thì im lặng mấy giây, không biết nghĩ tới chuyện gì mà khóe môi chợt nhếch lên, nụ cười còn đậm hơn lúc bị cô trêu ban nãy: "Tìm được rồi."
Theo lời mẹ Thẩm Quyên Quyên kể thì vị đại ca nhà bên này từ nhỏ đến lớn vẫn độc thân, đến giờ vẫn chưa dính vào ai. Trước khi cô tới còn bị bá mẫu bên đó nhắc nhở một câu, nói hồi nhỏ Cố Cảnh từng "thân thiết" với một cô bé nào đó, bảo hắn còn nhớ mãi không quên người ta nên mới không chịu yêu ai khác.
Thẩm Quyên Quyên nhíu mày, thân thiết cái quỷ gì chứ? Hồi nhỏ cô với Cố Cảnh tiếp xúc nhiều nhất là khi bị anh ta đè ra bắt làm bài tập! Mấy ông bà già trong nhà cứ tưởng như vậy là thân thiết, chứ cô thì chẳng thấy có gì đáng để nhắc đến cả.
Mãi đến giờ phút này, khi nhìn thấy trên mặt Cố Cảnh là nụ cười hạnh phúc hiếm có, mà quan sát xung quanh lại phát hiện dường như chỉ có mỗi mình đang ngồi đối diện với hắn, Thẩm Quyên Quyên rốt cuộc cũng cứng đờ cả mặt, giật giật khóe miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!