Chương 20: (Vô Đề)

Tại sao vị trí làm việc của cậu lại phải chuyển ra ngoài đột ngột như vậy???

Lục Hòa lúc này thật sự cảm thấy rối loạn trong lòng, đầu óc mờ mịt như bị rút kiếm chém ngang một nhát.

Cậu vừa rồi chẳng qua chỉ mới tỏ thái độ một chút thôi mà, vậy mà sếp đã muốn trực tiếp tống cậu ra ngoài rồi?!

Cậu ngồi ngây ra như phỗng trên ghế giám đốc, trơ mắt nhìn trợ lý Trần gọi thêm một đồng nghiệp khác cùng nhau dọn sạch chỗ làm việc của cậu, suốt cả quá trình, Lục Hòa đều ủy khuất đến mức nói chẳng nên lời.

Mà người đàn ông bên cạnh lại làm như không thấy, một ánh mắt cũng lười cho.

Đợi đến khi toàn bộ chỗ cũ của cậu bị dọn sạch trơn, để lộ ra một khoảng trống lạnh lẽo, Lục Hòa cắn răng một cái, cố gắng nuốt hết nỗi ấm ức vào bụng.

Chẳng qua chỉ là đổi chỗ làm việc thôi mà, có gì ghê gớm chứ, đổi thì đổi!

Nghĩ vậy, cậu lập tức từ trên ghế đứng phắt dậy, không thèm nhìn nam nhân bên cạnh lấy một cái, tự cho là khí thế bừng bừng, hùng hổ bước ra khỏi văn phòng giám đốc.

Cố Cảnh nhìn bóng dáng kia đi xa, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Xem ra cún con đã nổi giận rồi.

Vị trí làm việc của Lục Hòa bị chuyển ra ngoài, động tĩnh không nhỏ, hầu hết đồng nghiệp trong khu vực làm việc chung đều để ý.

Nhìn dáng vẻ Lục Hòa mặt nặng mày nhẹ, chẳng buồn nói câu nào mà đi ra, đám đồng nghiệp lập tức vểnh tai lên, ló đầu hóng hớt.

Lục Hòa ngồi xuống chỗ mới, nơi này rộng hơn, người nhiều hơn, hoàn toàn không có cái không gian yên tĩnh như trong văn phòng của giám đốc.

Tiếng bàn phím lạch cạch, tiếng ăn vặt sột soạt, tiếng lén làm việc riêng..... tất cả gom lại nghe loáng thoáng rất hỗn tạp, hoàn toàn không được yên tĩnh.

"Tiểu Hòa, cậu đây là..... bị Cố tổng đuổi ra à?" Đồng nghiệp bàn bên dè dặt lên tiếng thăm dò.

Lục Hòa bĩu môi, không thèm đáp.

Đồng nghiệp: "......" Nhìn biểu cảm này thì xem ra là vậy rồi.

Những người xung quanh bắt đầu lục tục lên tiếng an ủi:

"Đừng buồn, đây là chuyện tốt mà. Không phải ngồi chung phòng với sếp nữa, áp lực cũng sẽ nhẹ đi rất nhiều."

"Cố tổng vốn mặt lạnh như tiền, giờ cậu đã ra ngoài rồi, khỏi phải ngày nào cũng nhìn sắc mặt của người ta mà sống nữa. Tuy là gần đây nghe nói Cố tổng cũng không lạnh như trước....."

"Nói mới nhớ," một đồng nghiệp khác hóng hớt tiếp lời, "sáng nay tụi tôi còn bàn với nhau, dạo này Cố tổng hình như ôn hòa hơn hẳn, ai ngờ..... giờ nhìn thấy cậu bị đuổi ra thế này, chắc Cố tổng vẫn là cái kiểu mặt lạnh ngàn năm ấy thôi."

Lục Hòa vẫn im lặng, cúi đầu thu dọn đống bản thảo ở trên bàn.

"Bị Cố tổng đuổi ra rồi, cái lớp kính mỏng thần tượng trong lòng cậu chắc cũng vỡ nát rồi nhỉ?"

"So với mấy cái đó, tôi càng tò mò cậu làm gì mà để Cố tổng phải đuổi ra ngoài hơn?"

"Tôi cũng muốn biết, cậu ngoan thế mà còn bị đuổi thì hơi quá đấy....."

Cậu đã làm gì á? Chính bản thân Lục Hòa cũng muốn biết.

Chẳng qua là muốn ngủ thêm một chút thôi mà..... Rõ ràng trước kia cậu còn ngủ cả tháng trời, Cố tổng cũng đâu có thèm để ý đến.

"Thôi thôi, không muốn nói thì bọn tôi cũng không hỏi nữa." Đồng nghiệp vội hòa giải. "Dù sao ra ngoài đây cũng dễ thở hơn nhiều, không còn bị sếp nhìn chằm chằm nữa. Chúng ta còn có thể tranh thủ làm biếng thêm một chút......"

Câu này mà không nhắc thì thôi, nhắc tới là Lục Hòa lại thấy bụng mình nghẹn một cục.

Sự thật đúng là tréo ngoe. Khi còn ở văn phòng giám đốc, cậu có thể ngang nhiên ngủ gật, chơi điện thoại, làm biếng mà không thèm kiêng nể ai. Thế mà vừa bị chuyển ra ngoài, bao nhiêu người cùng nhìn, cậu lại ngượng ngùng chẳng dám lười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!