Chương 18: (Vô Đề)

Chiều tối, Lục Hòa vẫn như thường lệ mà tan làm đúng giờ.

Lúc cậu rời đi, sếp còn đang làm việc. Sau vài lời quan tâm, Lục Hòa liền về thẳng nhà.

Hôm nay đã ăn bánh kem rồi, nên trên đường về, cậu cũng dứt khoát dẹp luôn ý định mua thêm.

Khi về đến nhà, dì Phỉ đã có mặt ở đó.

"Tiểu Lục đã về rồi sao?" Dì Phỉ vừa bận rộn trong bếp, vừa nói với cậu, "Cậu đi tắm trước đi, tắm xong là có thể ra ăn cơm ngay."

Lục Hòa ngoan ngoãn đi tắm.

Hệ thống sưởi trong nhà rất ấm, say khi tắm xong, cậu mặc một bộ đồ ngủ mới rồi đi ra.

Vừa bước vào phòng khách, dì Phỉ đã bày sẵn thức ăn lên bàn, lúc này bà vẫn đang đứng cạnh bàn ăn nói chuyện điện thoại với ai đó.

"Tôi đã nấu món gì sao? Tôi đã làm theo ý của cậu, đổi thực đơn của Tiểu Lục thiếu gia thành mấy món bổ dưỡng tốt cho dạ dày rồi......"

"Yên tâm đi, dì Phỉ này chẳng phải đã từng nuôi đến ba đứa trẻ rồi sao? Kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ thì tôi có thừa....."

Lục Hòa nghe thấy lời đó, trong lòng liền dâng lên cảm giác bất an giống như mấy lần phải ăn cơm với Cố tổng lúc trước.

Dì Phỉ vẫn đang nói chuyện điện thoại, chợt quay đầu thấy Lục Hòa đứng cách đó không xa, vội vẫy tay gọi cậu lại ăn cơm.

"Không nói nữa, cậu cứ lo làm việc tiếp đi, tiểu Lục thiếu gia ra rồi, tôi đảm bảo sẽ giám sát cậu ấy ngoan ngoãn ăn hết cơm."

Nói xong, dì Phỉ cúp máy nhìn sang, "Tiểu Lục thiếu gia, lại đây ăn cơm nào."

Dưới ánh mắt trìu mến của dì, Lục Hòa chậm rãi bước tới, càng đến gần bàn ăn, cảm giác bất an trong lòng lại càng trở nên rõ.

Mãi đến khi cậu đi đến bên bàn, vừa nhìn thấy mâm cơm thanh đạm đang được bày trên bàn —

Lục Hòa: "......"

Không phải chứ? Tại sao hiện tại Cố tổng không có ở đây mà cậu vẫn phải ăn mấy món ăn nhạt nhẽo thế này?

Thấy cậu tới, dì Phỉ đã nhanh tay xới cơm ra sẵn, "Đừng thấy mâm cơm thanh đạm như thế này mà nản lòng, tay nghề của dì rất tốt, ăn vào đảm bảo sẽ rất ngon cho xem."

Lục Hòa bị ép ngồi xuống. Tối nay không có Cố Cảnh ở đây, cậu tính kế định giở lại chiêu cũ như mấy lần trước để qua mặt dì Phỉ.

Ăn được vài miếng, cậu đã đặt bát đũa xuống, nhăn mặt xoa bụng: "Dì Phỉ à, đồ ăn dì nấu thật sự rất ngon, nhưng mà lúc nãy về con vừa đi ăn với đồng nghiệp một chút rồi, giờ no quá, ăn không vô nữa."

Lục Hòa lừa dì Phỉ mà mặt không đỏ, tim không loạn, dù sao mấy chiêu này cậu cũng đã dùng quá nhiều lần rồi, biết rõ phải ngữ điệu thế nào mới khiến người ta không nỡ ép, phải tìm lý do kiểu gì để đối phương không biết phản bác ra sao, mấy chuyện này, Lục Hòa so với bất kỳ ai đều nắm rõ rành rọt.

Mấy lời khách sáo cùng kiểu lý do thoái thác này, Lục Hòa từng thử qua vô số lần rồi, chỉ duy nhất với sếp là thất bại thảm hại, còn những người khác thì đều không làm gì được cậu.

Lục Hòa cũng cho rằng lần này sẽ giống như mọi lần trước, dễ dàng qua mặt được, nào ngờ dì Phỉ lại gắp cho cậu một miếng sườn hấp, vừa gắp vừa nói: "Tôi sẽ không tin đâu. Tiểu Cố đã dặn tôi phải nhìn chằm chằm cậu đến khi ăn hết bát cơm này mới được."

"Bát cơm nãy cũng không nhiều lắm, cậu nhất định sẽ ăn được hết mà. Ăn chậm cũng được, nhưng phải ăn hết."

Lục Hòa: "....."

"Dì Phỉ à....." Cậu chớp mắt hai cái với dì Phỉ, lúc này cảm thấy bản thân thật sự rất thê thảm rồi, ánh mắt đáng thương cỡ nào thì hiện tại biểu cảm cũng có bấy nhiêu đáng thương.

"Vô dụng thôi. Tiểu Cố bảo là bảo cậu rất biết làm nũng, hôm nay tôi coi như đã tin rồi. Dì Phỉ cười tủm tỉm, "Ăn nhanh đi, để nguội sẽ mất ngon."

Dưới áp lực mang tên "Tiểu Cố" của dì Phỉ, Lục Hòa cuối cùng chỉ đành biết ngoan ngoãn ăn hết bát cơm.

Cũng may dì Phỉ không phải nói khoác, tay nghề của bà thật sự rất tốt, mấy món thanh đạm này làm ra lại có vị đậm đà vừa miệng, so với bữa trưa nhạt nhẽo lúc trước thì lại ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ vậy, Lục Hòa cũng cảm thấy ăn cơm hóa ra cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn cho lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!