Chương 17: (Vô Đề)

Lục Hòa vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt hoàn toàn không che giấu được vẻ kháng cự.

"Lại đây." Cố Cảnh bình thản gọi hai tiếng.

Lục Hòa bĩu môi, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Cố Cảnh đem bát cháo kê vừa mới nấu xong đẩy đến trước mặt cậu, giọng nhàn nhạt: "Cái này tốt cho dạ dày, ăn chút đi."

Lục Hòa nhìn bát cháo màu vàng cam kia, càng nhìn càng thấy nuốt không vô, giọng c** nh* hẳn lại: "Em..... buổi sáng không có hứng ăn....."

Cố Cảnh nhàn nhạt nói: "Đừng làm nũng, chuyện này không được thương lượng."

Lục Hòa vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Cố tổng, em thật sự không muốn ăn mà....."

Cố Cảnh ngắt lời, giọng trầm thấp: "Muốn tôi đút cho không?"

Lục Hòa: "....."

Biết có nói thêm cũng vô ích, Lục Hòa đành ngoan ngoãn bưng bát cháo lên.

Cháo gạo kê mềm mịn, mang theo hương thơm đặc trưng của ngũ cốc, khi đưa vào miệng có thể cảm nhận được hương vị tinh tế, dịu nhẹ. Nếu đổi lại là ai đang đói bụng mà ăn vào lúc này, nhất định sẽ cảm thấy rất thích.

Nếu là bình thường đói bụng, Lục Hòa cũng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ tiếc lúc này, cậu thật sự thấy ăn một miếng đã no, nuốt thêm một ngụm cũng không trôi nổi.

Miễn cưỡng múc được vài thìa, Lục Hòa liền buông bát xuống.

Chén cháo nhỏ kia, Lục Hòa mới ăn được hai thìa, Cố Cảnh đã liếc mắt nhìn qua. Ngay trước khi cậu kịp mở miệng than vãn, Cố Cảnh đã thản nhiên lên tiếng: "Ăn hết."

Lục Hòa: "......"

Cậu còn định tiếp tục năn nỉ cơ mà.....

Cố Cảnh nói xong cũng tự mình múc một bát, động tác tao nhã, chậm rãi uống từng thìa. Ăn được hai miếng, hắn bỗng dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt bình thản mà nhìn sang người bên cạnh.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Lục Hòa đã lập tức hiểu trong đó là ý thúc giục. Bất đắc dĩ, cậu đành phải bưng lại bát cháo, cái miệng nhỏ cong cong mà tiếp tục ăn từng thìa một.

Vất vả lắm mới ăn hết chén cháo kia, Lục Hòa chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi chậm đến thế. Cũng chưa từng cảm thấy bụng mình căng tức đến mức này. Cậu đặt bát xuống, lại không nhịn được mà đưa tay xoa xoa bụng.

Cố Cảnh cũng đặt bát xuống. Trong khoảng thời gian Lục Hòa loay hoay với một chén cháo nhỏ, hắn đã ăn xong hai cái bánh bao nhân thịt, hai quả trứng gà, lại thêm hai bát cháo.

Nhìn người nọ ăn ít đến đáng thương lại còn miễn cưỡng thế kia, Cố Cảnh không nhịn được mà bật cười. Khó trách dạ dày lại không tốt, khó trách người lại gầy đến thế.

Bất quá cũng không sao, sớm muộn gì cũng nuôi béo trở lại được.

Nhận ra ánh mắt sếp vẫn đang dừng trên người mình, Lục Hòa lập tức cảnh giác, sợ hắn lại bắt mình ăn thêm bát nữa, vội vàng mở miệng: "Em ăn hết một bát rồi, thật sự không thể nuốt nổi nữa đâu!"

Cố Cảnh lần này cũng không làm khó cậu, chỉ nhàn nhạt nói: "Ăn hết là được."

Lục Hòa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ra đến cửa, Lục Hòa ngồi lên xe Cố Cảnh. Dù sao cũng là cùng nhau đi làm nên cậu không cần gọi tài xế riêng đến đón nữa.

Lục Hòa bình thường toàn là sát giờ mới đến công ty, mỗi lần cậu tới nơi, bên ngoài khu làm việc các đồng nghiệp hầu như đã đông đủ. Một tháng qua, mọi người cũng quen với việc cậu xuất hiện vào cái giờ đó.

Thậm chí có đồng nghiệp còn không cần ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, cũng biết người vừa đi vào chính là Lục Hòa.

"Buổi sáng tốt lành~" Vài người còn đang cúi đầu ăn sáng, liền rối rít chào với ra.

"Buổi sáng tốt lành." Đáp lại bọn họ là một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại có chút lạ lẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!