Chương 16: (Vô Đề)

Cố Cảnh lần này trực tiếp ôm chặt người đưa về phòng mình.

Lục Hòa mơ mơ màng màng bị đặt lên chiếc sô pha mềm mại, ngẩng đầu nhìn quanh liền phát hiện căn phòng này không giống với gian phòng ban đầu của cậu.

"Tối nay ngủ ở đây đi." Cố Cảnh nhẹ nhàng nói.

Lục Hòa vẫn luôn biết dạ dày mình không tốt, trước kia thỉnh thoảng cũng đau, nhưng đều là đau nhẹ, lần này thì khác, cơn đau lúc đó như muốn lấy đi mạng của cậu, đau đến mức suýt nữa ngất đi.

Nghĩ đến vừa rồi phát tác, bản thân cắn răng nhịn đau lê thân đi tìm sếp, đoạn đường ngắn ngủi đó mà mỗi bước cậu đi như giẫm lên hàng ngàn lưỡi dao, đau đến mức ý thức mơ hồ.

Nếu được ở trong phòng của sếp, lỡ bệnh tái phát thì vẫn còn có người trông nom, cho nên Lục Hòa cũng không có ý kiến gì.

Chỉ là khi nhìn đến sếp lúc này đã khôi phục vẻ bình tĩnh, Lục Hòa đột nhiên nhớ lại một vài hình ảnh lúc nãy. Cậu nhớ lúc bản thân đau đến chết đi sống lại, vị sếp vẫn luôn mặt lạnh kia thế mà lại trở nên thất thần hoảng loạn, nhớ lúc bản thân dựa vào ngực của hắn, hàng lông mày Cố Cảnh nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch.

Lúc ấy cậu thậm chí còn hoài nghi..... có phải hay không cơn đau của mình đã truyền sang sếp mất rồi, cho nên hắn mới có thể trông khó coi đến thế.

Lục Hòa đang miên man nghĩ ngợi, vừa nghiêng đầu liền thoáng thấy chiếc vali màu đen được đặt ở một bên.

Chiếc vali kia từ lúc bọn họ vào phòng đã bị mở ra, đặt ngang ở một góc. Đồ đạc bên trong được sắp xếp vô cùng gọn gàng, chỉ có hai bộ quần áo bị người nào đó lục lọi qua, tùy ý ném ở phía trên.

Nhìn qua cũng không khó để đoán được, lúc trước chủ nhân của chiếc vali này hẳn là đang định lấy quần áo đi tắm, chẳng qua bị cơn đau dạ dày của cậu quấy nhiễu nên chuyện ngâm nước nóng cũng vì vậy mà bị bỏ dở.

Lục Hòa cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ mà áy náy: "Ngại quá, Cố tổng..... Làm phiền mọi người nhiều rồi."

Cậu nói là "mọi người", trong đó cũng bao gồm cả trợ lý Trần đã đưa cậu đến bệnh viện.

Cố Cảnh lại nghiêm túc đáp lời, sắc mặt trầm ổn, giọng nói ôn hòa mà mang theo chút mệnh lệnh không cho phép đối phương cự tuyệt: "Không phiền. Về sau cũng phải như vậy, có chỗ nào không thoải mái thì nên lập tức nói ra."

Lục Hòa bị ánh mắt kia của hắn làm cho hơi sững người. Trong đó rõ ràng mang theo ý tứ không cho phép phản bác, khiến cậu khẽ ngẩn ra một chút, rồi ngoan ngoãn cúi thấp đầu, không dám nói thêm gì.

Thấy cậu nghe lời như vậy, Cố Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rót cho cậu một ly nước ấm, dịu giọng dặn dò: "Ngồi nghỉ một lát rồi hãy ngủ tiếp. Nếu thấy khó chịu thì uống thêm chút nước vào."

Lục Hòa nhận lấy ly nước, ngoan ngoãn nhấp một ngụm nhỏ, khẽ đáp: "Vâng vâng."

Thấy người kia đã đỡ hơn không ít, Cố Cảnh lúc này mới yên tâm, tiếp tục thu dọn nốt hành lý còn dang dở. Cuối cùng chọn xong quần áo, hắn cầm lấy rồi xoay người đi về phía phòng tắm.

Trước khi vào, Cố Cảnh vẫn không yên tâm, quay đầu dặn thêm một câu: "Có chuyện gì thì cứ gọi tôi."

Ngồi trên sô pha đang nghịch điện thoại, Lục Hòa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, thân thể hơi ngả về trước, khẽ gật đầu một cái rất nhẹ, giọng mềm mềm: "Vâng vâng."

Cố Cảnh đi tắm, căn phòng cũng chỉ lớn chừng ấy, chẳng bao lâu sau, tiếng nước tí tách từ vòi sen trong phòng tắm truyền ra, nghe rõ ràng từng tiếng một.

Lục Hòa ngồi trên sô pha, buồn chán đến mức chỉ biết nghịch điện thoại. Tuy đã uống thuốc bác sĩ kê, nhưng vẫn đâu thể lập tức khỏe lại ngay được.

Chơi điện thoại được một lúc, cậu liền cảm thấy bụng vẫn còn âm ỉ đau, có chút khó chịu. Lục Hòa bèn uống thêm một ngụm nước, nhưng chẳng cảm thấy đỡ hơn là bao. Cuối cùng, cậu buông điện thoại xuống, tự buông thả chính mình, đưa tay áp lên bụng, tùy ý mà xoa nhẹ vài cái, chẳng theo trình tự hay cách thức gì, chỉ là xoa loạn một hồi cho đỡ bứt rứt.

Tiếng nước sàn sạt trong phòng tắm bỗng chốc im bặt. Không bao lâu sau, người bên trong liền khoác áo choàng tắm dài bước ra.

Cố Cảnh vừa lau tóc vừa bước đến, trước tiên là nhìn kỹ trạng thái của vị tiểu thiếu gia trên sô pha. Vừa nhìn sang, liền thấy Lục tiểu thiếu gia đang cúi đầu nhăn mặt, một tay áp lên bụng mà xoa.

Lục Hòa còn đang nhíu mày chịu đựng, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải tầm mắt của nam nhân. Ánh mắt cậu theo lớp áo choàng tắm lỏng lẻo kia chậm rãi nhìn lên trên, liền thấy từng sợi tóc còn đọng nước, ướt mềm xõa xuống trán của Cố Cảnh.

Hai mắt Lục Hòa lập tức trợn to, đôi mắt ngập nước vô thức mở lớn, trong chốc lát cả nét mặt nhăn nhó vừa rồi cũng quên luôn, chỉ biết ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Lục Hòa ngẩn người.

Cậu thậm chí còn có chút mờ mịt, cái vị mỹ nam trước mắt tóc còn đọng nước này..... thật sự là vị sếp tính tình lạnh nhạt thường ngày kia sao?

Cậu vẫn luôn biết cấp trên của mình ngũ quan góc cạnh, khí chất trầm ổn, cũng biết người kia rất đẹp, lại càng rõ ràng ngày thường sếp ăn mặc kiểu cách cứng nhắc, tóc tai chỉnh tề nghiêm cẩn đến mức nào. Nhưng cậu chưa từng biết, thì ra khi người nọ khi buông tóc xuống, cởi bỏ bộ tây trang thẳng thớm kia..... lại có dáng vẻ như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!