Đến trước phòng, Lục Hòa dừng bước trước cửa, cũng không vội mở khóa. Cậu quay đầu, nghiêm túc nhắc nhở: "Cố tổng, lát nữa nhớ uống ly trà giải rượu rồi hãy ngủ nhé, không thì mai dậy anh sẽ đau đầu lắm đấy."
Ánh mắt thiếu niên nghiêm túc đến mức khiến Cố Cảnh nhìn mà cảm thấy cổ họng hơi khô.
"Ừ." Hắn nhẹ giọng đáp.
Ngay lúc Lục Hòa định xoay người mở cửa vào phòng, trong khoảnh khắc tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bên hông bỗng bị một đôi tay siết lấy. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị người phía sau ôm chặt vào lòng.
Người phía sau hình như vì uống quá nhiều rượu mà hơi thở có chút nặng nề hơn bình thường. Lục Hòa tưởng mình sẽ ngửi thấy mùi rượu nồng, nhưng lại phát hiện ra hương rượu nhạt đến mức gần như không có. Chỉ còn lại mùi hương lạnh nhàn nhạt kia của nam nhân, lẫn trong hơi ấm của rượu, lại khiến cho người ta khó lòng mà chống đỡ.
Cậu cụp mắt, nhìn đôi tay to dài siết trước ngực mình, rồi cảm nhận được người kia cũng hơi cúi đầu xuống, cằm chậm rãi tựa lên hõm cổ cậu.
Lục Hòa ngơ ngác chớp mắt một cái, ngay sau đó nhớ ra cấp trên tối nay đã uống không ít rượu. Cậu thầm nghĩ chắc Cố tổng uống quá nhiều, lúc này ngay cả đứng cũng không vững, cần cậu đỡ một chút.
Trong lòng lập tức dâng lên chút tự trách. Cố tổng ngày thường đối với cậu tốt như vậy, vậy mà nãy giờ cậu lại không để ý, còn để người ta đứng không vững đến suýt ngã.
Cảm giác được người phía sau đang dựa toàn bộ sức nặng lên người cậu, Lục Hòa bất giác thở phào nhẹ nhõm.
May mà chưa xảy ra chuyện gì, nếu không để sếp mà ngã lăn ra ở đây...... cậu không biết sẽ còn mất mặt đến mức nào.
"Tối nay đã ăn no chưa?" Giọng trầm ổn của cấp trên bất chợt vang lên bên tai.
Thanh âm ấy vẫn giống như mọi khi, trầm thấp dễ nghe, chỉ khác là lúc này lại nói ngay sát bên tai cậu, giọng nói còn pha chút hơi men, hơi thở ấm nóng phả lên hõm cổ. Làn da mẫn cảm của cậu lập tức run nhẹ.
"Ăn no rồi ạ." Lục Hòa ngoan ngoãn trả lời, giọng mềm nhẹ.
Không biết có phải là do hơi thở nóng rực của sếp hay không, Lục Hòa cảm thấy nhiệt độ quanh mình dường như cũng theo đó mà tăng lên, thậm chí cả người đều bắt đầu trở nên nóng bừng.
Không đúng..... không phải người nóng, mà là đầu óc. Cái cảm giác choáng váng này rất giống khi cậu bị sốt.
Người phía sau vẫn không có ý định buông ra, cứ như vậy dựa nhẹ vào người cậu, lặng yên không nhúc nhích như một khối tượng gỗ.
Ngay lúc Lục Hòa đang nghi ngờ có phải sếp đã say đến ngủ mất rồi không, người đàn ông rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Cố Cảnh buông cậu ra, xoa nhẹ lên tóc Lục Hòa từ phía sau, giọng nói không rõ cảm xúc: "Tối nay ngủ sớm một chút, có gì thì gọi cho tôi."
"Dạ....." Lục Hòa ngây ngốc gật đầu, mặt còn ngơ ngác mà đi vào phòng.
Đợi đến khi khép cửa phòng lại cậu mới chợt nhớ ra
- Chết rồi! Hình như cậu quên đỡ Cố tổng về phòng mất rồi!
Nhưng mà..... Lục Hòa lại cẩn thận nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, phát hiện lúc sếp buông cậu ra xong đã đứng vô cùng vững vàng, dáng vẻ cũng chẳng giống say đến mức cần người đỡ.
Chẳng lẽ là lại gần cậu một hồi thì sẽ đỡ hơn sao?
Ừm, chắc là vậy rồi.
Không nghĩ thêm nữa, Lục Hòa đi vào phòng tắm tắm nước ấm một hồi, sau đó liền chui thẳng lên giường ngủ.
🍊🍊🍊
Ly trà giải rượu rất nhanh đã được mang tới phòng. Cố Cảnh không biểu lộ gì mà uống hết, sau đó lại bất giác nhớ đến dáng vẻ của thiếu niên ở nhà pha nước mật ong cho hắn.
Nghĩ nghĩ một lúc hắn lại nghĩ đến cái ôm vừa rồi ở hành lang.
Hắn thừa nhận tối nay mình có hơi quá chén nên mới không khống chế được mà làm mấy chuyện kia.
Nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu thiếu niên đứng yên để mặc cho hắn ôm, Cố Cảnh cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!