Chương 14: (Vô Đề)

Lục Hòa cùng người bạn mới quen đi dạo triển lãm, đối phương cũng giống với cậu, đều rất có hứng thú với những cổ vật mang đậm ý vị lịch sử như thế này.

Từ lời đối phương nói ra, Lục Hòa biết được người kia tên là Sam, là một nhà thiết kế cho một thương hiệu nhỏ, lần này trên tay anh ta có một dự án thiết kế trang phục liên quan đến yếu tố văn hóa truyền thống Trung Hoa. Bên đối phương muốn Sam thiết kế ra một tác phẩm mang đậm yếu tố truyền thống Trung Quốc.

Chuyện này khiến Sam có chút đau đầu. Anh ta cũng đã tra cứu, tìm hiểu rất nhiều về văn hóa Trung Quốc trên mạng, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn không thể thật sự lĩnh hội hết được.

Huống hồ văn hóa Trung Quốc vốn quá mức bác đại tinh thâm, lịch sử hơn năm ngàn năm, có thể ngược dòng về tận những thời kỳ rất xa xưa.

Chính vì vậy, Sam lại càng cảm thấy bản thân mình hiểu biết nông cạn. Lần này đến Trung Quốc du lịch cũng là vì muốn có thể tiếp xúc, tìm hiểu thêm đôi chút về nền văn hóa lâu đời này.

Lục Hòa cũng rất thẳng thắn chia sẻ với đối phương những hiểu biết của mình về văn hóa truyền thống. Cứ như thế, hai người mặc kệ những người khác, vừa đi dạo vừa trò chuyện càng lúc càng hăng say.

Đi được gần một tiếng đồng hồ, Sam bỗng cười nói: "Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi thấy cậu, tôi đã cảm nhận được rằng chúng ta sẽ có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện."

"Vì sao vậy?" Lục Hòa hỏi lại.

"Bởi vì tôi nhìn ra được," Sam cười cười, "cậu có gu thời trang rất tinh tế, hơn nữa còn rất chú trọng trong việc phối phụ kiện."

Lục Hòa không ngờ lại là nguyên nhân này, khẽ cong khóe môi cười: "Cảm ơn vì lời khen. Thật ra tôi thấy cách phối đồ của cậu còn khiến người ta phải sáng mắt hơn ấy chứ."

Sam cũng bật cười, trong mắt như có chút ý tứ mờ mịt khó phân: "Thật ra không chỉ vì lý do đó..... còn bởi vì, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy cậu, tôi đã——"

Chỉ là lời còn chưa dứt, anh ta đã bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang.

"Lục Hòa, đói chưa?" Là giọng Cố Cảnh.

Suốt chặng đường, hắn và trợ lý Trần vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau hai người mà không hề mở miệng.

Đột nhiên bị tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, Lục Hòa cũng chẳng còn tâm tư nghe Sam nói gì nữa, lập tức quay đầu lại.

Cố Cảnh không thèm để ý đến ánh mắt có chút lúng túng của người nước ngoài kia, đi thẳng đến bên cậu mà thấp giọng nói: "Sáng nay em đã ăn rất ít, bây giờ có đói không?"

Cố Cảnh lại lặp lại câu hỏi khi nãy, lúc này Lục Hòa mới sực nhớ ra hình như vừa rồi cậu quên trả lời cấp trên.

"Có chút đói." Cậu thành thật trả lời.

Giờ này cũng đã gần trưa, Lục Hòa cuối cùng cũng cảm thấy bụng mình có chút đói.

"Vậy đi ăn thôi." Từ đầu đến cuối, Cố Cảnh vẫn không hề liếc mắt nhìn Sam lấy một lần, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người Lục Hòa, ánh mắt trầm ổn mà vô cùng tự nhiên.

Lục Hòa cũng không nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý. Cậu đang định mở miệng chào tạm biệt với Sam thì đối phương đã nhanh hơn một bước.

"Isla, vị này là bạn của cậu à?"

Lục Hòa không nghĩ ngợi gì nhiều, buột miệng đáp: "Anh ấy là sếp của tôi."

Lời vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh lập tức có chút vi diệu. Ngoại trừ Lục Hòa, ba người còn lại mỗi người một vẻ.

Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, tạo thành hai mặt đối lập rõ rệt

- Sam thì vẻ mặt vui vẻ thoải mái, còn Cố Cảnh thì sắc mặt lại nhàn nhạt lạnh lùng. Còn trợ lý Trần đứng bên cạnh thì thần sắc đầy nghi hoặc.

Sao anh ta cứ có cảm giác bầu không khí này..... có lúc thì ổn mà có lúc thì lại không ổn thế nhỉ?

Lục Hòa tính tình rộng rãi, căn bản không để ý đến không khí xung quanh. Nói xong câu kia, cậu mới hơi suy nghĩ lại một chút, rồi bổ sung: "Nhưng sếp của tôi đối xử với tôi rất tốt nên quan hệ của chúng tôi cũng gần như là bạn bè."

Trợ lý Trần nghe vậy liền lập tức hiểu ra.

Đúng rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!