Chương 12: (Vô Đề)

Ký ức đến đây lại đột ngột bị ngắt quãng.

Cố Cảnh hoàn hồn, ánh mắt dời về phía trước. Lúc này, thiếu niên kia đã không còn nhìn hắn nữa. Cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, ôm ly nước trái cây, lặng lẽ uống từng ngụm, dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng. Cố Cảnh khẽ kéo nắp lon bia trên tay.

Trong phòng đã có người nhảy lên ghế sofa, không khí bắt đầu nóng lên. Lục Hòa lặng lẽ ngồi một chỗ nhìn bọn họ náo nhiệt, trong lòng cũng thầm nghĩ, có lẽ anh trai cậu nói đúng, thỉnh thoảng ra ngoài thư giãn một chút, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.

Gần đây cậu cứ vì bản thiết kế lấy cảm hứng từ ý tưởng "Dã tâm" mà bứt rứt không yên, vừa mới quyết định được phương án cuối cho phần khuy măng sét hôm qua, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn không ít. Lần này coi như là nhân cơ hội này mà thả lỏng đầu óc đi.

Lục Hòa vừa nghĩ, vừa chậm rãi hút thêm một ngụm nước trái cây.

Cậu vốn không hay lui tới những nơi thế này, tính cách lại thích yên tĩnh, cho nên mỗi lần đến đều vô thức trở thành người lặng lẽ nhất giữa đám đông ồn ào. Cậu cũng đã quen với điều đó, chỉ là bỗng nhớ ra, hôm nay cùng đi đến đây còn có vị sếp kia nữa.

Bình thường, hình ảnh nghiêm túc khi làm việc của sếp đã sớm in sâu trong ấn tượng của Lục Hòa. Chính vì thế, cậu thật sự có chút tò mò, ở một nơi như thế này, đối phương sẽ trông như thế nào.

Theo bản năng, ánh mắt lại lần nữa lặng lẽ hướng về phía đối diện.

Người đàn ông kia vẫn mặc nguyên bộ vest chỉnh tề, chỉ có điều cổ áo đã cởi hai cúc, lộ ra đường nét xương quai xanh và cần cổ vô cùng đẹp mắt.

Cố Cảnh lúc này không để ý đến ánh mắt của cậu, chỉ cầm lon bia nghiêng đầu uống một ngụm lớn. Dưới ánh đèn mờ tối, động tác ngửa đầu uống rượu vô tình làm lộ ra chiếc hầu kết chuyển động lên xuống rõ ràng, kết hợp với ánh sáng hỗn loạn của quán bar, cả người hắn toát ra một loại khí chất vừa trầm ổn vừa nguy hiểm.

Lục Hòa nhìn đến ngẩn người.

Cậu cảm thấy khoảnh khắc này, vị cấp trên kia bỗng nhiên trở nên rất xa lạ, xa lạ đến mức trong đầu cậu đột nhiên nhảy ra mấy chữ: gợi cảm đến mê người.

Chính sự thay đổi này khiến Lục Hòa cũng tự mình giật mình, nhất thời quên cả dời mắt. Đúng lúc đó, người đàn ông vừa đặt lon bia xuống, đôi mắt sắc bén như chim ưng bất chợt nhìn thẳng về phía cậu.

Ánh mắt hai người trong khoảnh khắc đó chạm nhau như có thứ gì đó mơ hồ quấn lấy.

Người đàn ông ấy không hề né tránh, ánh mắt sắc như dao khóa chặt vào cậu, trong đáy mắt rõ ràng mang theo cảm giác chiếm đoạt cường thế, tựa như dã thú kiêu ngạo ngồi trên cao, vừa lạnh lùng, vừa muốn nuốt chửng con mồi vào bụng.

Lục Hòa bị ánh nhìn ấy làm cho giật mình, vội vã rời mắt đi chỗ khác.

Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của anh trai.

"Tiểu Hòa, dạo này em ở Hồng Đạt đã quen chưa?"

Lục Hòa miễn cưỡng hoàn hồn, gật đầu trả lời: "Quen rồi ạ."

Lục Tiến lại đẩy đến trước mặt cậu một miếng bánh ngọt nhỏ, cười hỏi: "Vị sếp nhà em không có bắt nạt em đấy chứ?"

Lục Hòa thành thật lắc đầu, đáp: "Không có, Cố tổng đối xử với em rất tốt."

Lục Tiến cười cười, "Vậy thì tạm được. Cũng không uổng công trước kia em gọi người ta một tiếng 'Cố ca ca'."

Nói rồi, anh vỗ vai em trai, nửa thật nửa đùa: "Nhưng nếu sau này tên đó dám bắt nạt em thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ thay em đòi lại công bằng."

Lục Hòa nghe vậy, trong thoáng chốc có chút ngơ ngác.

Cậu..... từng gọi Cố tổng là "ca ca" sao?

Cố gắng lục lọi trí nhớ một hồi lâu mà vẫn không nhớ ra nổi.

"Anh bình thường không ở bên cạnh em, có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm Cố ca ca của em, hắn là bạn tốt của anh, em tìm hắn hay tìm anh thì cũng sẽ như nhau thôi."

Lục Tiến vốn đứng giữa hai người, giọng nói cũng không hề nhỏ, hiển nhiên lời đó không chỉ nói cho Lục Hòa nghe.

Quả nhiên, vừa dứt lời, Cố Cảnh đang cầm ly rượu liền hạ tay xuống, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía bên này.

Chỉ là lần này, ánh mắt ấy đã trở về dáng vẻ điềm tĩnh, vững vàng thường ngày. Lục Hòa dưới ánh mắt quen thuộc đó, cũng chỉ biết gật đầu với anh trai, coi như đáp lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!