Chiều hôm đó, Lục Hòa mang theo bản thiết kế của mình, cùng mấy loại đá quý và nguyên liệu kim loại phải dùng, bắt đầu lên đường đến chỗ hẹn gặp thợ thủ công.
Ngồi trong xe, cậu vẫn còn đang nghĩ về chuyện ban trưa khi cậu an ủi sếp. Cậu nhớ rõ, hình như lúc mình nói xong câu đó, Cố tổng còn nhợt nhạt mà cười với cậu một cái.....
Như vậy chắc tính là an ủi thành công rồi đi.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu đã đến nơi hẹn gặp với thợ thủ công.
Người Lục Hòa hẹn là Trương Công Tượng, cũng coi như là bằng hữu của cậu.
Từ nhỏ, Lục Hòa đã có hứng thú rất lớn với các môn nghệ thuật như âm nhạc, hội họa, điêu khắc..... cái gì cũng thích, cái gì cũng muốn thử.
Nếu nói đến lúc bắt đầu thật sự thích thiết kế trang sức, chính là vào một kỳ nghỉ hè năm cậu mười bốn tuổi. Khi ấy, cậu vô tình lướt vào một trang web thời trang nước ngoài, bên trong có trưng bày một tác phẩm trang sức cao cấp cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp.
Ngắm nhìn những món trang sức lấp lánh bằng đá quý trên trang web ấy, trong lòng Lục Hòa chợt nảy sinh ý niệm muốn tự mình sáng tác. Lúc ấy cha mẹ cậu vô cùng ủng hộ, cậu muốn nguyên liệu gì, cơ bản cũng đều được thỏa mãn.
Nhưng người ủng hộ cậu nhất vẫn chính là anh trai Lục Tiến. Từ nhỏ đến lớn, bất kể cậu muốn làm gì, anh trai vĩnh viễn là người đứng sau ủng hộ cậu nhất.
Đã có nguyên liệu đá quý, bản thảo thiết kế trang sức cậu cũng có thể tự mình hoàn thành, chỉ còn thiếu một người thợ thủ công đủ tay nghề để đem thiết kế ấy trở thành hiện thực.
Vì thế trong năm đó, khi anh trai đang bận rộn vì công việc cũng không quên giúp cậu tìm kiếm những thợ thủ công giỏi trong ngành. Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của anh trai, Lục Hòa quen biết được Trương Công Tượng
- một thợ chế tác trang sức thủ công có tay nghề cực kỳ lão luyện.
Muốn đúc được một món thành phẩm thật vừa ý, giữa nhà thiết kế và người thợ thủ công nhất định phải không ngừng trao đổi, điều chỉnh từng chi tiết, dồn hết tâm sức vào từng công đoạn. Mỗi lần cùng nhau thảo luận, mài giũa bản thiết kế đều khiến quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, cuối cùng cũng trở thành bằng hữu thật sự, cùng nhau thưởng thức, tán thưởng đối phương.
Từ đó về sau, chỉ cần còn ở trong nước, tất cả các bản thảo thiết kế của Lục Hòa cơ bản đều giao cho Trương Công Tượng gia công.
Lục Hòa đi du học nhiều năm, cũng đã mấy năm không gặp lại Trương Công Tượng. Hai người vừa ngồi xuống quán cà phê cũ quen thuộc, hàn huyên chưa được bao lâu liền nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Dù xa cách đã lâu nhưng giữa bọn họ vẫn vô cùng ăn ý, chỉ cần Lục Hòa nói vài câu, Trương Công Tượng liền lập tức nắm được ý tưởng, đọc hiểu từng chi tiết và hiệu quả kỹ thuật mà cậu muốn.
Nhìn vào bản thiết kế nút tay áo hình xà kia, Trương Công Tượng cười vui mừng nói: "Những bản thiết kế trước đây cậu đưa tôi đều mang phong cách nhẹ nhàng hoặc là kiểu ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, đây là lần đầu tiên tôi nhận được một bản thiết kế mang đậm tính quyền lực từ cậu như thế này đấy."
Lục Hòa khẽ sửng sốt một chút. Câu nói này ngay cả bạn thân bên nước ngoài là Sander cũng từng nói với cậu.
Cậu rũ mắt cười cười, thuận miệng đáp: "Gặp được một người có ánh mắt quá sắc bén, tự dưng có thêm ít cảm hứng."
Trương Công Tượng nghe vậy liền cười đùa: "Không phải chứ? Tiểu thiếu gia đây là tính chuẩn bị làm một món đặt riêng cho người ta sao?"
Chỉ là một câu đùa vô tâm, nhưng Lục Hòa lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Bởi vì ý tưởng ban đầu của thiết kế này, đúng là đến từ đôi mắt kia. Nếu thành phẩm cuối cùng cũng có thể đặt trên người chủ nhân của ánh mắt ấy thì có lẽ, đó mới thật sự tính là trọn vẹn một đoạn duyên trời tác hợp.
"Chắc là vậy." Lục Hòa cười khẽ.
Hơn nữa, chủ nhân của đôi mắt đó đối xử với cậu tốt như vậy, nếu tặng đối phương một đôi nút tay áo để tỏ chút lòng biết ơn thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Tôi đã tính rồi, nếu không có gì bất trắc thì thời gian hoàn thành đại khái sẽ rơi vào khoảng một tháng."
Lục Hòa gật đầu, như nghĩ đến điều gì, lại nói thêm: "Gần đây tôi đang phải đi làm, nếu có vấn đề gì về quy trình chi tiết, chắc chúng ta chỉ có thể liên lạc online thôi."
Trương Công Tượng nghe xong nhịn không được mà bật cười: "Ồ, hóa ra tiểu thiếu gia của chúng ta cũng có lúc phải đi làm công ăn lương à."
Lục Hòa bất đắc dĩ cong cong khóe môi, bộ dạng như một chú cún nhỏ cam chịu số phận.
Cậu cũng không muốn đi làm.
Nhưng dù không muốn đến đâu, Lục tiểu thiếu gia vẫn kiên trì đi làm đều đặn mỗi ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!