Chương 10: (Vô Đề)

"Đúng vậy, anh vốn dĩ chính là một vị sếp cực kỳ tốt mà." Lục Hòa thu điện thoại về, thành thật nói.

Vừa dứt lời, cậu vô thức liếc nhìn cấp trên, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của đối phương đang nhìn mình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nam nhân lại dường như chẳng có chuyện gì, cúi đầu xuống tiếp tục xử lý công việc.

Ánh mắt ấy chứa đầy mâu thuẫn khiến Lục Hòa cũng hơi ngẩn người. Mãi một lúc sau mới nhận ra mình đến đây là để lấy bản thiết kế.

Lục Hòa tìm được bản thảo thiết kế ở chỗ cũ, vốn định cầm đi luôn. Nhưng ngẫm lại cậu cũng tiện tay mang bản mẫu trên máy theo, mà nơi này lại yên tĩnh nên cậu quyết định tranh thủ ở đây chỉnh sửa nốt cho tiện.

Cứ thế, cậu vẽ đến tận trưa.

Chỉ còn một chút nữa là hoàn thành, nhìn bản thảo thiết kế đã dần khiến cậu vừa ý trên máy tính, Lục Hòa mới quyết định nghỉ ngơi một lát, đi ăn cơm rồi quay về làm tiếp.

Trước khi rời khỏi văn phòng, Lục Hòa lại liếc nhìn sếp vẫn đang chuyên chú làm việc, nhớ đến mấy ngày nay đối phương đã âm thầm quan tâm mình, cuối cùng vẫn là phá vỡ sự yên tĩnh: "Cố tổng, anh làm việc lâu rồi, nên nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Bên kia bàn làm việc hoàn toàn vẫn không có động tĩnh, Lục Hòa thu lại ánh mắt, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng cậu còn chưa đi được mấy bước đã lập tức bị một đám đồng nghiệp vây lấy.

"Tiểu Hòa, không sao chứ?"

"Cố tổng có nổi giận không? Có đuổi cậu đi không?"

"Không sao đâu không sao đâu, chị đây quan hệ đầy mình. Chỉ là một thực tập sinh nhỏ thôi mà, để chị xử lý cho. Đừng có khóc nhá, chị chịu không nổi khi nhìn thấy bé ngoan khóc đâu."

"Đi ăn cơm trước đã, để chị em tụi này dẫn cậu đi ăn ngon, đừng buồn nhé, không có chuyện gì hết!"

Lục Hòa vừa bị bọn họ kéo đi, vừa nghe vừa cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại ấm áp đến lạ.

"Không có đâu, Cố tổng không mắng em. Anh ấy thật sự là người rất tốt mà....." Lục Hòa cố gắng biện hộ cho vị "sếp cực kỳ tốt" kia, nhưng mà giọng nói ôn hòa của cậu giữa một đám người đang náo nhiệt lại trở nên nhỏ bé chẳng đáng kể.

Cuối cùng vẫn là bị mấy đồng nghiệp nhiệt tình lôi xuống dưới lầu công ty, vào một quán cơm cỡ trung gần đó, một đám người tụ lại ngồi chung một bàn.

"Hồi Tiểu Hòa mới đến, mọi người ai nấy đều bận tối mắt với hạng mục lớn trong tay, còn chưa kịp chính thức nghênh đón cậu gia nhập vào đại gia đình trâu ngựa này. Hôm nay hiếm hoi lắm mọi người mới đều rảnh, bữa cơm này coi như là bù cho lễ đón người mới cho cậu nha."

Người mở lời là một chị gái tầm hơn ba mươi tuổi, làm ở Hồng Đạt nhiều năm, mọi người đều gọi chị là Lan tỷ. Ngày thường cũng rất tốt với Lục Hòa, thỉnh thoảng còn dúi cho cậu vài cái bánh hay quả táo gì đó. Lục Hòa vẫn luôn nhớ.

Lan tỷ vừa dứt lời, cả bàn người liền đồng loạt đưa thực đơn về phía trước mặt Lục Hòa.

"Thích ăn gì thì cứ gọi, bữa này tụi chị mời!"

Lục Hòa cũng không thắng nổi sự nhiệt tình của mọi người, tùy ý gọi mấy món mà mình thích. Mấy món còn lại đều để Lan tỷ chọn.

Phần còn lại là Lan tỷ gọi. Lục Hà ngồi ở một bên nhìn thì đột nhiên nghe thấy Lan tỷ đ hỏi cậu có kiêng kỵ món gì không, Lục Hà lắc đầu, nói mình ăn gì cũng được hết.

Trong lúc chờ món ăn lên, cả bàn người bắt đầu vừa ăn vừa tán gẫu đủ chuyện: người thì kể việc nhà, người tám chuyện gặp phải khách hàng kỳ quặc, người thì nói chuyện thú vị gần đây..... Tóm lại cái gì cũng đem ra bàn. Mãi cho đến khi câu chuyện chuyển về đề tài Cố tổng, không khí trên bàn lập tức thay đổi.

Ánh mắt mọi người nhìn Lục Hòa đều dịu dàng trìu mến, còn khi nhắc đến Cố Cảnh lại là một mảnh kính sợ.

Lục Hòa có hơi khó hiểu. Trong ấn tượng của cậu, Cố tổng rõ ràng là một người rất tốt, đâu có dữ như mọi người nói, chẳng hiểu sao ai cũng như gặp phải đại ma vương mà kháng cự.

Ngồi một bên nghe mãi, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mọi người lại kháng cự Cố tổng đến như vậy. Thì ra đều là vì sếp mặt lạnh và vô cùng khó gần.

"Thật ra ấy," một đồng nghiệp nhỏ giọng, "bọn chị cũng biết, về công việc mà nói, Cố tổng đúng là một lãnh đạo rất có năng lực, nhưng mà về tình cách thì..... nghĩ đến ánh mắt của ngài ấy thôi là đã thấy sợ rồi."

"Tuy bình thường trừ trường hợp cực kỳ khẩn cấp ra thì cũng chẳng bắt tụi chị tăng ca, nhưng lần trước chị lỡ làm sai một con số, đến cơ hội sửa còn không có, bị mắng cho té tát..... Hơn nữa, ngài ấy suốt ngày mang theo cái bản mặt lạnh như băng, trừ trợ lý Trần ra thì gần như chẳng ai dám lại gần nói chuyện."

"Các cậu không biết đâu, có lần tôi trộm mở web lướt chơi, bị Cố tổng bắt gặp. Ngài ấy không mắng, mà chỉ đứng đó nhìn thôi. Trời ơi cái ánh mắt đó, đến giờ tôi vẫn không dám nghĩ lại."

"Chuẩn bài. Không có lấy một chút tình người nào, mặt lạnh suốt ngày, chẳng hiểu là cho ai xem. Mở miệng nói chuyện kiểu gì cũng làm người ta có cảm giác như cả thế giới nợ ngài ấy cái gì ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!