Chương 1: (Vô Đề)

"Tỉnh dậy đi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng vẽ.

Lục Hòa ngồi trong phòng vẽ, chớp mắt nhìn bức tranh sơn dầu vừa mới hoàn thành trước mặt, trong đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc —

Rõ ràng trong tranh là một bé trai nhỏ với đôi mắt u buồn, nhưng một đứa trẻ như thế lại có thể phát ra giọng nói trưởng thành đến như vậy sao?

Trước khi kịp suy nghĩ sâu hơn về việc tại sao bức tranh lại biết nói, một cơn chấn động nhỏ bất ngờ cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu.

Động đất sao?

Không đúng, cảm giác rung chuyển này không phải truyền từ dưới đất lên..... mà là từ trên mặt truyền đến.

"Lục Hòa."

Vẫn là giọng nam trầm khàn ấy, lần này lọt vào tai Lục Hòa càng rõ ràng hơn, trong giọng nói còn mang theo một chút bất mãn.

Hơn nữa cùng với lời nói này, Lục Hòa cảm giác cả căn phòng vẽ tranh mà mình đang ở dường như đang rung lắc dữ dội, như sắp sập xuống đến nơi. Cơn chấn động càng lúc càng rõ ràng, mắt thấy trần nhà phía trên sắp rơi xuống, đúng vào khoảnh khắc ấy, Lục Hòa đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cậu thiếu niên vẫn luôn gục trên bàn cuối cùng cũng có động tĩnh. Cậu chống tay lên mép bàn, chậm rãi ngồi thẳng dậy, thần sắc trên gương mặt lộ ra vài phần mơ màng chưa tỉnh hẳn.

Ngũ quan của thiếu niên vô cùng đoan chính, bất kể là sống mũi hay đường nét đôi môi đều không thể chê vào đâu được. Mái tóc được cắt ngắn theo kiểu phân tầng nhẹ đang thịnh hành trong giới trẻ hiện nay, chỉ là vì nãy giờ ngủ gục nên hơi rối loạn, vài lọn tóc xõa xuống hai bên má, tóc mái lòa xòa che lấp phần trán, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến đôi mắt còn vương vẻ ngái ngủ của thiếu niên.

Căn phòng vẽ tranh hoa lệ trong nháy mắt đã biến thành một văn phòng đơn giản. Lục Hòa vừa tỉnh lại vẫn còn có chút chưa kịp hoàn hồn, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cơn mơ màng lờ mờ nhìn thấy trước mặt hình như còn có một người đang đứng đó.

Lúc đầu cậu còn chưa nhìn rõ, cố gắng chớp mắt mấy cái, tầm mắt cuối cùng cũng dần trở nên rõ ràng. Cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đang đứng bên cạnh mình.

Là một nam nhân rất đẹp. Hoàn toàn không khoa trương khi nói rằng, chỉ với góc nhìn này thôi cũng đủ để thấy rõ đường nét nơi hàm dưới của người kia, cùng với yết hầu tr*n tr** nổi bật. Từ cần cổ kéo dài đến cằm đều là những đường cong đầy mỹ cảm, loại hình ảnh này Lục Hòa từng gặp qua không ít trong tranh, nhưng ở hiện thực lại cực kỳ hiếm thấy.

Ngước mắt lên trên, là khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông. Sắc mặt của người nọ..... hình như không được tốt cho lắm, đôi mắt diều hâu khi nhìn về phía cậu lại mơ hồ mang theo vài phần không vui.

Lục Hòa lúc này vẫn như đang lạc vào cõi thần tiên, hoàn toàn không phân biệt rõ được tình cảnh trước mắt rốt cuộc là như thế nào.

Để ý đến ánh mắt nghiêm túc của nam nhân trước mặt, cậu rất biết điều mà không dám mở miệng, ngơ ngác gãi gãi đầu, thuận tay vuốt lại tóc. Ngay sau đó, khóe mắt liền lướt qua màn hình máy tính đang đặt trên bàn, thoáng thấy dòng chữ nổi bật đang hiển thị—

《Quản lý thương mại》

Lục Hòa: "......"

Thì ra cái gọi là "thể hồ quán đỉnh" (*) chính là cảm giác này.

(*) Thể hồ quán đỉnh"() là một thành ngữ gốc Hán, nghĩa đen là "rưới thứ sữa ngon nhất (thể hồ) l*n đ*nh đầu". Ngày nay trong tiếng Trung hiện đại và văn phong mạng, câu này còn hay được dùng vui để chỉ bị thứ gì đó làm cho choáng váng, rung động mạnh hoặc đột nhiên nhận ra chân tướng, tỉnh ngộ.

Toàn bộ quá trình bất quá chỉ diễn ra trong chưa đầy nửa phút, Lục Hòa bỗng chốc tỉnh táo lại hẳn.

Cậu hiện tại không phải đang ở phòng vẽ tranh của mình, mà là ở trong một công ty nào đó trong nước, hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu đi làm.

Còn người đàn ông nghiêm nghị trước mặt chính là cấp trên mới của cậu.

Về phần vì sao vị cấp trên này lại trưng ra sắc mặt không tốt thế kia..... không cần hỏi cũng biết.

Ngày đầu tiên đi làm đã bị sếp bắt quả tang ngủ gật trong giờ làm, nói không xấu hổ là nói dối, nhưng thực sự cũng chẳng thể trách cậu được. Mấy cái lý luận quản trị kinh doanh khô khan đó thật sự quá mức ru ngủ, cậu còn chưa đọc được bao lâu đã bị thôi miên đến mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã ngủ gục luôn tại chỗ.

Lục Hòa là một bệnh nhân mất ngủ kinh niên, hơn nữa lại không phải kiểu mất ngủ điển hình. Cậu thuộc loại dù có lên giường từ sớm thì cũng phải đến tận khuya mới thực sự ngủ được.

Nguyên nhân chính là do đồng hồ sinh học của cậu ngày thường đã có chút hỗn loạn.

Cậu là một nhà thiết kế phụ kiện, từ nhỏ đã có niềm đam mê đặc biệt với nghệ thuật. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu liền sang Ý du học. Trong suốt quá trình học tập, không ít thương hiệu phụ kiện đã tìm đến hợp tác, cậu cũng từng nhận vài bản thảo thiết kế thương mại.

Nhờ vào thiết kế tinh xảo, ý tưởng sâu sắc, thẩm mỹ vừa phù hợp với đại chúng vừa mang dấu ấn cá nhân, cái tên Lục Hòa dần có chút tiếng tăm ở nước ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!