Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải vào xe ngựa, bản thân cũng ngồi xuống.
Xe ngựa đi phía trước, Thiêm Tuế đi theo phía bên trái, theo sau là hai mươi thị vệ Vương phủ chậm rãi đi hướng phủ nha.
Hai người trong xe sóng vai ngồi, Nghiêm Vân Khải hơi cảm thấy xấu hổ, không khỏi muốn tìm đề tài nói chuyện phiếm.
"Không biết thần y định trị mắt của bổn vương thế nào?
"Ninh Vô Tâm chợt cảm thấy có chút kì kì. Suy nghĩ một hồi, y mới hiểu được chỗ kì kì này là gì. Y ở Vương phủ, vốn là để trị mắt cho Hòa vương, nhưng lại vẫn bận rộn, nếu không phải tra án thì cũng là nghĩ cách làm thế nào câu dẫn Hòa vương, lại đem chuyện chính cần làm quên mất. Ninh Vô Tâm có chút chột dạ, vội vàng đáp,"Ngày mai bắt đầu, thảo dân sẽ dùng châm cứu phối hợp với sắc thuốc, lại điều trị với đồ ăn một thời gian."
"Như vậy rất tốt.
"Nghiêm Vân Khải đáp có lệ, hắn cũng không ôm hi vọng gì ở việc trị mắt sẽ có tiến bộ, trái lại là đang suy nghĩ làm sao mở miệng để Ninh Vô Tâm lưu lại, giúp hắn tra án. Hắn trầm ngâm một chút, nghiêm trang nói,"Không biết thần y sau khi thay bản vương trị mắt có tính toán gì không?
"Ninh Vô tâm suy nghĩ một chút, y đúng là chưa có tính toán gì. Y vốn không có nhà cố định, mấy năm trước sư phụ mất đi, y luôn vân du tứ hải. Dù sao cũng có rất nhiều người thỉnh y chữa bệnh, mấy năm này y vẫn luôn ở những nhà bệnh nhân khác nhau."Tạm thời không có dự định gì.
"Ninh Vô Tâm nhìn gò má Nghiêm Vân Khải, hơi lơ đãng đáp lời. Cằm này, giống như trong sách nói giống đao tước. Vì sao hắn luôn hơi cau mày? Thật muốn vuốt vuốt… Nghiêm Vân Khải nghe câu trả lời của y, trong lòng âm thầm vui vẻ nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu tình nào. Không có tính toán, vậy có thể khuyên y lưu lại. Xe ngựa đột nhiên bị vấp phải gì đó, thân xe lập tức lay động kịch liệt. Ninh Vô Tâm"A!
"một tiếng, thừa cơ này ngã nhào vào người Nghiêm Vân Khải. Bên ngoài truyền đến thanh âm Thiêm Tuế,"Ngoài đường không bằng phẳng, thỉnh Vương gia thứ tội.
"Ninh Vô Tâm hít sâu một hơi, hấp thu hương vị đặc biệt trên người Nghiêm Vân Khải, nhắm mắt lại, thân thể như nhũn ra. Mặt đường dường như rất không bằng phẳng, xe ngựa lại lay động kịch liệt thêm vài cái. Ninh Vô Tâm thừa cơ ôm càng chặt Nghiêm Vân Khải, thân thể dán khít nhau, hạ thân không ngừng ma sát, giả bộ luống cuống, thổi hơi bên tai Nghiêm Vân Khải,"Vương gia… thân xe quá xóc nảy, thảo dân không cố ý."
Ôi—
- thật thoải mái——-
Nghiêm Vân Khải cực kì chật vật.
Ninh Vô Tâm dán lên người hắn như thế, dưới chóp mũi toàn là mùi thuốc, thân thể lại không ngừng ma sát, bên tai truyền đến nhiệt khí, còn cảm giác được nhiệt độ người bên cạnh truyền đến, hắn… lại rất không có tiền đồ mà phản ứng…
Định lực mạnh mẽ của mình đi đâu mất rồi?
Đúng là cảm thấy khóc không ra nước mắt…
Thần y, đúng là nhân vật quá mức nguy hiểm mà…
Hắn làm sao lại biết mình đối với nam nhân cũng có thể dễ dàng có phản ứng như vậy.
Xe ngựa ngừng xóc này, bắt đầu đi bình thường.
Nghiêm Vân Khải nhẹ nhàng đẩy Ninh Vô Tâm ra, tim đập như trống, "Ngoài đường xóc này, thần y chớ hoảng sợ."
Thần y có hoảng hay không hắn không biết, nhưng chính hắn lại thấy luống cuống.
Nếu như có phản ứng trên xe ngựa, như vậy cũng quá khó nhìn.
Ninh Vô Tâm bị đẩy ra, trong ngực cảm thấy ủy khuất.
Ngươi chống cự ta như thế, ôm một chút cũng thành như vậy, làm sao câu dẫn ngươi lên giường?
Đêm đầu tiên của ta…
Rất không cam lòng muốn dán lên lần hai, nhưng sau khi suy xét nhiều lần, rốt cuộc y nhịn xuống.
Hình tượng! Còn muốn hình tượng! Hình tượng cao lãnh, không thể phá hủy!
Hai người đều có tâm sự riêng, đều âm thầm hít sâu một hơi.
Nghiêm vân Khải điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!