Nửa đêm, tất cả đều yên lặng, quạ đen trên cây kêu cạc cạc một tiếng, vẫy cánh bay đi.
Trong một gian khách phòng trong Hòa vương phủ, một người một thân bạch y thiên tư quốc sắc, một đầu tóc đen dài, thần sắc lạnh lùng, đang dưới ánh đèn mờ tối chuyên chú đọc một quyển sách.
Không biết qua bao lâu, nam nhân tuyệt sắc này gập quyển sách lại, úp trên bàn, đôi mi thanh tú khẽ chau, thần sắc trên mặt có chút hoang mang không hiểu, như là đang đụng phải một vấn đề rất khó giải quyết.
Y chắp tay sau mông, thong thả đi qua đi lại trong phòng, ánh nến khiến thân ảnh thon dài của y ánh lên tường, có chút cô đơn lại buồn bã.
Làm sao bây giờ?
Trong hoàng thư viết, hầu như toàn bộ đều không thể dùng trên người mình.
Sắc mặt Ninh Vô Tâm có chút không vui.
Cố sự người thứ nhất trong sách, là một sát thủ tuấn mỹ ám sát hoàng đế, lại bị hoàng đế bắt được, lúc vạn lần giãy dụa chống cự mà không có kết quả, bị hoàng đế giam trong gian phòng đầy hình cụ ngược tâm ngược thân, lúc sắp tinh tẫn thì hoàng đế nhận ra trái tim đích thực của mình, hai người tu thành chính quả.
Cố sự người thứ hai, là một nam nhân bị giết rồi sống lại, trả thù kẻ thù của mình. Hắn đem người nọ nhốt trong một gian đầy hình cụ ngược tâm ngược thân, lúc sắp tinh tẫn thì lại sinh ra tình cảm thật lòng, hai người tu thành chính quả.
Cố sự người thứ ba là, một ôn nhu nam thê bị gả vào một phú hào, tiếp theo bị trượng phu của mình nhốt trong một gian phòng toàn thứ kỳ quái ngược thân ngược tâm, lại không chiếm đươc trái tim của trượng phu mình, tinh tẫn nhân vong.
Tuy rằng quá trình ngược đãi vô cùng đặc sắc, nam chủ trong sách giống như suối phun không ngừng sử dụng thân thể của mình, thế nhưng tình huống này, căn bản hoàn toàn không dùng được a.
Không nói đến Ninh Vô Tâm hoàn toàn không muốn mình bị ngược thân ngược tâm, cho dù y có thể thừa nhận, trong Hoà vương phủ cũng tuyệt đối không có gian phòng nào toàn hình cụ để hai người bọn họ ở bên trong ngoạn.
Cái mà Ninh Vô Tâm cấp bách cần hiện nay, là tuyệt chiêu như thế nào có thể trong lúc cao lãnh cũng có thể câu dẫn người khác.
Ninh Vô Tâm nhíu mày, hoàn toàn không có tư liệu tham khảo, xem ra chỉ có thể để chính y tự do phát huy.
Trong đầu xuất hiện một thanh âm:
"Quả nhiên… chỉ còn xuân dược thôi…"
Một thanh âm khác:
"Đúng là không có tiền đồ!"
Ninh Vô Tâm không cam lòng.
Dù thế nào cũng phải thử câu dẫn một lần a, cũng không thể vô dụng như vậy
Y ở trong lòng định ra mấy kế hoạch, quyết định thực hành từng cái một.
Nếu không có kết quả, thì lại nghĩ phương pháp khác.
Y nắm chặt hai tay.
Ngày mai, y sẽ thực hành chiêu thứ nhất.
Nghiêm Vân Khải nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc, đang suy tư vụ án.
Tiểu Hạnh đã chết một ngày một đêm, lại không ngay lập tức nhận ra sài phòng không phải là nơi phát sinh án mạng, đã mất tiên cơ.
Một ngày, cũng đủ để hung thủ đem hiện trường xử lý sạch sẽ.
Hiện tại chỉ sợ ngay cả đạo cụ cũng bị phá hỏng hết.
Nói như vậy, chỉ có thể phụ thuộc vào cơ hội người tình cờ chứng kiến, xem rốt cuộc buổi tối tiểu Hạnh chết, rốt cuộc có tình huống dị thường nào.
Tình huống này, còn phải an bài người đi tra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!