Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mặc Ngôn mở cửa cho tất cả mọi người, Lâm Văn Kính tức giận nói: "Tại sao đêm qua ngươi thả hai người họ ra? Có người nào chết không? Có phải các ngươi cùng phe đúng không?"
Nghiêm Vân Khải nhìn gã, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi thương cảm cho gã.
Cho tới giờ hắn chưa từng bị ngu, cho nên không biết cảm giác khi ngu là gì.
Ngu dễ thương còn được, nhưng gã cứ cố tình ngu tự nhiên.
Nghiêm Vân Khải nói: "Hôm nay mời mọi người ra là muốn làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, để mọi người không nghi ngờ lẫn nhau, trong lòng có khúc mắc."
Ngụy Thanh Trì hơi nghi ngờ nhìn hắn: "Vương gia nói đã tìm ra hung thủ, chẳng lẽ hung thủ là một người trong bốn chúng ta?"
Nghiêm Vân Khải cười nói: "Trước không nói đến hung thủ, chúng ta nói lại tình huống mấy ngày gần đây qua một lượt đã."
Mọi người nhìn hắn rồi đưa mắt nhìn nhau một lượt, cuối cùng gật đầu đồng ý, đoàn người đến phòng chính ngồi.
Nghiêm Vân Khải nói: "Mọi người đã nghe qua tên tổ chức "Phệ Viêm" chưa?"
Ngụy Thanh Trì nói: "Nửa năm qua, chuyện về "Phệ Viêm" đã truyền khắp bốn nước, sao lại không biết?"
Nghiêm Vân Khải gật đầu nói: "Thủ lĩnh của Phệ Viêm ở Thuấn quốc luôn ẩn thân trong triều đình, trừ thuộc hạ bên người hắn ra thì không ai biết hắn là ai."
Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn mọi người một vòng: "Sau khi điều tra và kiểm chứng, ta biết được Tứ Nhận nằm trong số các ngươi."
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Lý Thiếu Ngôn nói: "Chính là mười ba người nhận được mật lệnh đi cùng ngươi đến ngôi miếu đổ nát?"
Nghiêm Vân Khải thở dài: "Trên tay hắn nắm tính mạng của người ta yêu, ta cố gắng điều tra, hắn rốt cuộc phát cho ta một bức thư, bảo ta mang các ngươi đến ngôi miếu đổ, muốn chơi cùng ta một trò chơi giết người."
Lâm Văn Kính vừa giận giữ vừa sợ hãi nói: "Tất cả mọi chuyện đều là trò chơi giết người của ngươi và Tứ Nhận?"
Nghiêm Vân Khải nhìn gã một cái: "Lấy năng lực của ta, đương nhiên không thể tập hợp tất cả các ngươi lại. Vì vậy, ta bẩm báo hoàng thượng, mong y định đoạt."
Nghiêm Vân Trì nhẹ giọng nói: "Ý của hoàng thượng chắc chắn là giết chết tất cả chúng ta, tất cả."
Nghiêm Vân Khải nói: "Không sai. Nhưng nếu tất cả các ngươi đều chết, người yêu của ta cũng không thể sống. Cho nên ta thuyết phục hoàng thượng, đưa các ngươi đến ngôi miếu đổ."
Lâm Văn Kính giận giữ nói: "Quả nhiên là ngươi lừa chúng ta!" Gã gào to với mọi người: "Quả nhiên hắn có chuyện lớn lừa chúng ta! Các ngươi không tức giận sao?"
Nghiêm Vân Khải nhìn Lâm Văn Kính, mặt không gợn sóng, không có giải thích cũng không áy náy.
Mọi người lập tức không ai nói gì, trong lòng đều có chút không vui. Ngụy Thanh Trì nói: "Hành động này của vương gia không sai. Người sống trên đời, có thể giữ được mạng của mình và người nhà đã không hề dễ dàng. Huống chi…"
Phùng Xán tiếp tục nói: "Huống chi, nếu không nhờ vương gia, chỉ sợ những người còn lại như chúng ta đã chết từ sớm."
Lâm Văn Kính giận đến không thốt được câu nào.
Nghiêm Vân Khải khẽ gật đầu: "Ta muốn nói từ ngày đầu tiên mọi người tới nơi này, sau đó sẽ tìm ra được hung thủ."
Phùng Bách cúi đầu: "…"
Nghiêm Vân Khải nói: "Ngày đầu tiên chúng ta tỉnh lại, thấy được một hàng tiểu nhân bằng rơm, trong đó tiểu nhân bằng rơm của Triệu hầu gia bị hủy, sau đó chúng ta cũng tìm được thi thể của hắn, gương mặt bị hủy, bộ dáng không khác nhiều so với tiểu nhân bằng rươm. Sau đó, Lưu Hội xung phong đi nấu cơm cho chúng ta, trong lúc nhóm lửa lại xảy ra hỏa hoạn, thân thể của Lưu Hội bị nổ cho tan tành, không thể nhận rõ."
Lý Thiếu Ngôn nói: "Không sai."
Nghiêm Vân Khải nói: "Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, hung thủ cũng không cho ta thời gian để nghĩ. Cho tới sau này ta mới hiểu ra, hắn cố ý làm thi thể như vậy."
Ngụy Thanh Trì nói: "Nói vậy là sao?"
"Đừng vội. Nghe ta từ từ nói." Nghiêm Vân Khải dùng tay ngăn hắn, "Thật ra, bên cạnh thi thể của Hầu gia, hung thủ có viết cho ta một phong thư. Trong thư hắn viết phân phối phòng ở cho ta, bảo ta làm theo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!