Chương 61: Vụ án thứ sáu: Ngàn cân treo sợi tóc

Cách đó mấy phòng truyền đến tiếng mở khóa, Nghiêm Vân Khải và Lý Mặc Ngôn liếc nhau, bình tĩnh ra ngoài sân. Vừa ra khỏi cửa, hai người thấy Lâm Văn Kính đã mở cửa phòng Ninh Vô Tâm, kéo y ra ngoài.

Ninh Vô Tâm bị hắn kéo cho loạng choạng, vết thương bị kéo căng đến đau đớn nhưng chỉ lạnh lùng nhìn gã không nói gì.

Mặt Nghiêm Vân Khải như phủ một lớp băng:

"Lâm giáo úy luôn miệng nói Ninh đại phu là hung thủ, nhưng rõ ràng Ninh đại phu ở dưới đáy giếng, làm thế nào có thể lên trên gây án?"

Ngụy Thanh Trì nói: "Nhà lớn như vậy, có thể y luôn tránh ở một nơi nào đó, thực hiện xong tất cả vụ án mới xuống dưới giếng đợi, có rất nhiều khả năng. Vụ án tối hôm qua rõ ràng không thể là những người trong chúng ta làm, Ninh đại phu không thể thoát khỏi nghi ngờ được.

Lúc này vương gia muốn che chở cho y chỉ sợ sẽ khiến mọi người tức giận.Vạn Chính nói:Dù Ninh đạo phu có dung mạo tuyệt trần đi nữa, vương gia cũng không thể dùng tình cảm để giải quyết.

Nói không chừng vương gia còn bị người này lừa gạt.

"Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm Vạn Chính, hừ lạnh một tiếng:"Những lời này của Vạn đại nhân đúng là có chút ý tứ. Ta ngược lại không thấy Ninh đại phu có vấn đề, mà là có người trong chúng ta lừa gạt tất cả mọi người.

"Vạn Chính nhìn hắn, mỉm cười nói:"Ha?

Lời này của vương gia nên hiểu thế nào?Hôm nay vương gia điều tra thế nào rồi?

"Lâm Văn Kính tức giận kéo cổ tay Ninh Vô Tâm,"Nếu không có tiến triển, chúng ta phải bắt đầu tra khảo người này!

"Nghiêm Vân Khải nhìn Ninh Vô Tâm một cái, thấy mặt y rất tỉnh táo, lòng thoáng yên tâm:"Bổn vương đã biết hung thủ là ai.

"Mọi người nghe xong lập tức sửng sốt, vội vàng hô:"Là ai?

"Nghiêm Vân Khải đảo mắt nhìn quanh mọi người:"Người này luôn nằm trong số chúng ta.

"Lâm Văn Kính lập tức bực bội nói:"Nói bậy bạ! Ta cho là vương gia tìm được chứng cớ có người khác ở đây, vụ án tối hôm qua tại sao có thể là một người trong số chúng ta làm được!?Vạn Chính cũng nói:Vương gia nói về hung thủ như vậy, vậy có chứng cớ không?

"Bắp thịt trên người Nghiêm Vân Khải căng lên:"…Vạn Chính nói:Không có chứng cớ, vương gia chỉ tùy ý nói, ngược lại giống như đang khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau, sau đó xóa tội cho Ninh đại phu.Lý Thiếu Ngôn nói:Rốt cuộc là ai?

"Phùng Xán cũng nhỏ giọng nói:"Ta cũng muốn biết là.Vạn Chính nói:Không cần phải nói, đương nhiên là một người trong số ta, Lâm giáo úy, Ngụy đô úy và Phùng tướng quân.

Chúng ta không cùng phe với vương gia, bây giờ vương gia muốn hãm hại chúng ta âu cũng là điều dễ hiểu.

"Ngụy Thanh Trì đảo mắt nhìn mọi người, cũng bực bội nói:"Làm loạn gì vậy! Tiếp tục như vậy, mỗi người ở đây đều phải chết!

"Phùng Bách nhìn Nghiêm Vân Khải, mặt dần trầm xuống. Đột nhiên, gã tiến lên phía trước mấy bước, kéo Ninh Vô Tâm ra khỏi tau Lâm Văn Kính, kéo y đi về phía phòng bếp. Nghiêm Vân Khải tức giận nói:"Ngươi muốn làm gì!

"Hắn cách xa Ninh Vô Tâm, trên người lại bị thương, lại đang nổi giận nên bước chân không nhanh nổi, trơ mắt nhìn Ninh Vô Tâm bị kéo ra ngoài. Nghiêm vân Khải vội vàng nói với Lý Mặc Ngôn:"Ngươi mau đi xem hắn! Đừng để hắn làm chuyện gì!

"Ninh Vô Tâm bị kéo cho lảo đảo, bị kéo thẳng một mạch đến phòng bếp nhỏ ở sân phía tây, dọc theo đường đi y bình tĩnh nói:"Các ngươi nên suy nghĩ thật kỹ vụ án, nghe ý kiến của vương gia một chút, gấp gáp cũng không có lợi ích gì.Ngươi câm miệng!

"Phùng Bách nhìn quanh, cầm một chiếc đao chẻ củi lên, đặt tay trái của Ninh Vô Tâm lên bếp, sắc mặt vô cùng hung ác:" Phụ thân ta bị chính Nghiêm Vân Khải giết chết!

Lúc ấy hắn làm đến thần không biết quỷ không hay, nhưng ta hiểu rõ thủ đoạn của hắn!Ngươi đừng nói bậy bạ…Vụ án này ta đã biết ngay từ đầu, nhất định là do Nghiêm Vân Khải sắp đặt!

"Phùng Bách thê lương cười:"Phạm nhân trong miệng Nghiêm Vân Khải, chính là ta đúng không. Mục đích lần này của hoàng thượng, thật ra là để hãm hại ta."

Nói xong, gã giơ đao chẻ củi lên.

Ninh Vô Tâm lúc này mới có chút bối rối, phát ra một tiếng nghẹn ngào giống như đang cầu xin tha thứ, nhưng đột nhiên nhịn lại, mặt tái nhợt nhìn chằm chằm bàn tay trái đang bị đè chặt lại của mình, không nói một lời.

Phùng Bách nhìn Ninh Vô Tâm, hai mắt đỏ bừng:

"Nghiêm Vân Khải khẩn trương với ngươi như vậy, con mé nó rốt cuộc ngươi là gì của hắn! Hắn hại cha ta, bây giờ lại muốn hãm hại ta, mọi người ở đây ai cũng đừng mong sống sót!"

Biểu tình của gã giống như phát tiết tất cả oán giận ra ngoài ngoài, đao chẻ củi nặng nề chặt xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!