Lúc Nghiêm Vân Khải tỉnh lại, sắc trời đã chuyển tối.
Hắn tỉnh lại do đau.
Hắn gian nan mở mắt, lập tức cắn răng, khẽ rủa thầm.
Nhìn xuống phía dưới, chỗ quần áo, tóc và thịt phần eo của hắn dính bết vào nhau, mặc dù đã xử lý đơn giản nhưng vẫn vô cùng qua loa, nơi đó đau đến khó chịu nổi.
Sau đó, những chuyện xảy ra dưới đáy giếng hiện lên trước mắt lần nữa.
Nghiêm Vân Khải nhìn xung quanh một cái, phát hiện mình đang ở phòng của mình liền lập tức giãy dụa muốn đứng dậy. Eo của hắn bị ép lại, lập tức một cơn đau nhức truyền đến.
Hắn vội vàng ngừng lại, ngồi cạnh mép giường, thích ứng với đau đớn trên cơ thể. Đầu hắn rịn mồ hôi, mặt vì bị đau đớn hành hạ mà tái nhợt, thân thể run rẩy, nhưng hắn vẫn đứng dậy, đi về phía sân trong.
Còn chưa đến phòng chính, hắn đã nghe thấy tiếng cãi nhau lịch liệt. Tiếng của những người này rất lớn, có thể nhận ra rõ ngay từ đằng xa.
Nghiêm Vân Khải dừng lại, yên lặng nghe động tĩnh bên trong.
Thanh âm trầm ổn của Ngụy Thanh Trì vang lên:
"Lai lịch của người trong giếng kia chúng ta đều không biết, thực sự vô cùng khả nghi. Chúng ta vốn luôn hoài nghi trong nhà này có người khác ở, người trong giếng kia quả thực khiến người khác không cách nào yên tâm."
Lý Thiếu Ngôn vội vàng giải thích:
"Y vốn là người bên cạnh vương gia trước kia, là một đại phu có danh tiếng khá lớn, đặc biệt đến giúp vương gia kiểm tra thi thể."
Lâm Văn Kính ồn ào:
"Vậy thì sao? Vốn chúng ta đã không tin vương gia, bây giờ lại có một người quen biết với hắn tự nhiên xuất hiện, thực sự là quá trùng hợp."
Vạn Chính nói:
"Bây giờ nếu xích y lại sẽ yên tâm hơn một chút. Nhưng mà bây giờ đồ ăn trong phòng bếp đã ăn xong rồi, tiếp theo nên làm thế nào?"
Lâm Văn Kính nóng nảy nói:
"Ta đi tra hỏi tên họ Ninh kia, bảo y thả chúng ta ra ngoài! Không nói ra thì đánh chết y!"
Nghiêm Vân Khải hoảng sợ, lập tức cao giọng nói: Không thể! Hắn dù vô cùng nóng nảy trong lòng nhưng không dám để lộ ra ngoài mảy may, thanh âm vững vàng, dửng dưng.
Vừa nghe thấy thanh âm của hắn, mấy người nói chuyện lập tức dừng lại, đi ra.
Trên mặt Lâm Văn Kính tràn đầy oán độc:
"Đồ ăn sắp hết rồi, bỗng nhiên lại có bạn bè của vương gia xuất hiện. Người nọ còn xuất hiện chung cùng ba đầu người. Y không phải hung thủ thì là ai?"
Nghiêm Vân Khải nhìn chằm chằm vào mấy người rồ nói:
"Ta đã nghĩ thông suốt một chuyện. Hung thủ là người khác."
Ngụy Thanh Trì nói:
"Trong nhà này còn có người khác?"
Nghiêm Vân Khải lắc đầu: Không phải.
Phùng Bách nói:
"Không phải do người khác viết thì chỉ có Ninh đại phu là có hiềm nghi. Án mạng tối hôm qua, trừ Ninh đại phu, những người khác căn bản không thể nào gây án được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!