Trong mông lung, Ninh Vô Tâm cảm giác mình được ôm lấy, quanh chóp mũi là mùi hương mà mình quen thuộc.
Ý thức của y vẫn chưa rõ ràng, nhưng thân thể lại không tự chủ được dán lên người đang ôm mình, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Sắc mặt người đang ôm y vô cùng bình tĩnh, đi thẳng vào một căn phòng trong khách sạn, đặt Ninh Vô Tâm lên giường.
Ninh Vô Tâm sống chết ôm lấy cổ hắn, lẩm bẩm nói: "Đừng đi mà…
"Người nam nhân anh tuấn kia sờ mặt y, hồi lâu không nói. Sau đó, hắn bật cười, nhẹ giọng nói:"Chỉ có ngươi mới có thể nhẫn tâm làm như vậy."
Hắn quay đầu, nói với người bên ngoài, "Bảo người mang nước tắm tới."
Người bên ngoài lập tức đáp một tiếng "vâng", sau đó biến mất.
Nam nhân cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn Ninh Vô Tâm hồi lâu, dùng ngón tay phác họa đường nét trên khuôn mặt y.
Tóc tai rối bời, mặt cũng rất bẩn, cả người quần áo xốc xếch.
Hắn nhìn, cúi đầu xuống, sau đó in môi mình lên.
Mặc kệ trải qua chuyện gì, mặc kệ tâm tình như thế nào, đến lúc chạm vào thứ mà mình nhung nhớ rất lâu, hắn vẫn có chút run rẩy.
Đầu lưỡi lướt qua cánh môi y từng lần từng lần, hắn không tốn nhiều sức đã mở ra được hàm răng y.
Động tác của hắn rất kiềm chế, đầu lưỡi từ từ lướt qua từng nơi một, khiến Ninh Vô Tâm lầm bầm, cong người dán người mình lên.
Nam nhân kia kéo y ra.
Hắn bóp cổ Ninh Vô Tâm, đầu ngón tay vô thức đè xuống yết hầu y, sắc mặt âm tình bất định (khó đoán, khó nắm bắt).
Ninh Vô Tâm nắm lấy tay hắn, phát ra vài thanh âm không thoải mái.
Đột nhiên, y ngồi bật dậy, "Oa
"một tiếng, phun ra một bãi uế vật trên người nam nhân, lại thần chí không rõ nằm xuống. Mặt nam nhân kia không cảm xúc, lấy một chiếc khăn từ ngực ra, từ từ chùi miệng cho y, sau đó đỡ người dậy rót một ly nước, cố rót vào miệng súc miệng cho y. Sau đó, hắn bắt đầu thoát bộ quần áo bẩn trên người Ninh Vô Tâm. Đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào da thịt lộ ra bên ngoài, nhưng hô hấp không hề rối loạn. Sau đó là một thanh âm trầm ổn ở bên ngoài truyền vào,"Chủ nhân, nước tắm đã được."
Nam nhân dừng lại, kéo màn giường xuống, "Vào đi."
Cửa bị mở ra, hai nô bộc của khách sạn mang một thùng nước nóng lớn vào, đầu không dám nâng lên, mang thùng nước vào chỗ rồi vội vàng đi ra ngoài.
"Tối nay trông ở bên ngoài, sáng mai nghe phân phó."
"Vâng.
"Cửa mau chóng bị đóng lại. Nam nhân đứng một hồi, từ từ quay người lại, đi tới trước giường, đỡ người đang nằm dậy, cởi quần áo cho y. Ninh Vô Tâm giãy dụa, ý thức không rõ ràng, cuối cùng buông tha, khóc. Nam nhân kia cũng cởi quần áo mình, ôm y vào trong nước. Hắn hít một hơi thật sâu, đặt Ninh Vô Tâm bên cạnh vách thùng nước, cẩn thận nhìn y. Ninh Vô Tâm ôm lấy y, mơ hồ nói:"Mùi của ngươi… Thật giống như…"
Nam nhân vùi đầu vào hõm vai y, tỉ mỉ liếm cổ y.
Hắn có cả một đêm, một chút cũng không gấp.
(Chuyện phía sau không cần nói nhiều.)
===
Lúc Ninh Vô Tâm tỉnh lại, đầu đau như sắp nứt ra.
Y đỡ đầu, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Chuyện đầu tiên là Nghiêm Vân Khải đã chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!