Ninh Vô Tâm căng thẳng.
Lại có người chết…
Giống như đã rất lâu rồi không nghe thấy từ này.
Nếu như người kia ở đây, nhất định sẽ đứng ra đầu tiên.
Triệu mẫu ngồi dưới đất, ngẩn ngơ không thốt ra lời.
Mộng Liên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tức giận nói,
"Tại sao lại nói nhất định là ca ta giết?! Liên quan gì đến ca ca của ta chứ! Các người đừng có hãm hại người tốt!"
Một người trong đó nói,
"Ca ca ngươi tối qua nói với Cửu thúc rằng gã đáng chết, rất nhiều người đều nghe được. Cửu thúc sáng nay bị người phát hiện ra là đã chết trong một rừng cây nhỏ bên thôn, có người nói tối qua đã gặp được ca ca ngươi trong rừng cây nhỏ tối hôm qua!"
Mộng Thanh lúc này đã bị đánh cho mặt mũi sưng vù, cũng cả giận nói,
"Tên khốn kiếp kia chính là đáng chết! Người muốn gã chết cũng không phải chỉ có mình ta! Tối hôm qua ta đến rừng cây chỉ là muốn yên tĩnh một chút, căn bản không phải là để giết người! Các người ngậm máu phun người!"
Ninh Vô Tâm bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Người tên Mộng Thanh này… Đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
Nói như vậy, những người kia chẳng phải càng chắc chắn rằng người chính là do hắn giết?
Quả nhiên, mấy người kia kêu lên, "Hắn thừa nhận rồi! Hắn từng đến rừng cây nhỏ! Chính là hắn, không thể sai được!
"Bọn họ đã sớm trói hắn lại, muốn kéo hắn đi. Một người trong đó gào lên,"Gặp quan cái gì?! Đánh chết nó!
"Triệu mẫu khóc ngất, liều mạng lôi kéo. Mộng Liên cũng gấp đến độ chảy nước mắt, gắt gao ôm đùi ca ca mình, trong sân toàn là tiếng khóc lóc và la hét. Ninh Vô Tâm có chút hoảng hốt. Chuyện không liên quan đến mình, từ trước đến giờ y đều mặc kệ. Nhưng mà, trong đầu người kia, lại tuyệt đối không muốn nhìn thấy người khác bị oan uổng… Y như bị quỷ thân xui khiến mà lên tiếng,"Các vị, có thể nghe ta nói một lời hay không?"
Mộng Liên nghe được đầu tiên, lập tức la ầm lên, "Các vị thúc thúc, có thể nghe thần y nói chuyện được không?!"
Mấy người dần dần yên lặng xuống, đưa mắt nhìn nhau một chút, "Nói cái gì? Nhất định là do người này giết người!
"Niệm Chi, đi kiểm tra thi thể một chút. Ninh Vô Tâm chậm rãi nói,"Lời này không sai, nhưng mà người này bây giờ rõ ràng không phục. Trước kia ta đã từng giúp quan phủ tra án, không bằng để ta xem xét thi thể một chút, lấy chứng cớ đặt trước mặt hắn, khiến cho hắn không thể không thừa nhận, cũng tránh để cho người khác nói trong thôn các ngươi bắt nạt người bên ngoài."
Mộng Liên kêu lên,
"Ân nhân! Sao ngươi có thể làm như vậy?!"
Một nam nhân trong đó thấy dáng vẻ thở hổn hển của Mộng Liên lập tức vui mừng, nói với những người khác, "Nói như vậy cũng được, không bằng cứ để cho y nhìn một chút, để hai người này không còn gì để nói."
Một người dẫn đầu trong đó tên là Ngưu Kỳ Quân nhìn Ninh Vô Tâm một hồi lâu, cuối cùng nói, "Vậy ngươi đi theo chúng ta"
Vừa nói, bọn họ vừa lôi Mộng Thanh đi.
Ninh Vô Tâm mặc kệ ánh mắt phẫn hận của Mộng Liên, đuổi theo.
Mộng Liên đỡ Triệu mẫu dậy, cũng đi theo phía sau.
Đoàn người đi một lúc lâu mới tới một rừng cây nhỏ bên cạnh thôn.
Nơi đó toàn là tiếng khóc, có một đám người vây quanh, còn có mấy ông lão.
Mọi người vừa nhìn thấy Mộng Thanh tới, lập tức tiếng hô đánh vang lên, có mấy đứa trẻ còn lấy đá ném, một vài viên đánh trúng vào đầu mấy người đang áp giải Mộng Thanh, người bị đánh kêu la mắng chửi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!