Chương 4: Án kiện thứ nhất: Khác biệt rõ ràng

Bên ngoài sài phòng vây quanh mười mấy người, hầu hết đều duỗi dài cổ nhìn vào phía trong.

Có vài nha hoàn lớn tuổi không dám nhìn, đều ở một bên lau nước mắt.

Có tiếng khóc của vài người đặc biệt lớn, ồn ào bên tai không dứt.

Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải chậm rì rì đi tới.

Một loại cảm giác quen thuộc tràn ra trong lòng Nghiêm Vân Khải.

Là phát hiện có án mạng.

Trước đây ở loại thời điểm này, Nghiêm Vân Khải đang quan sát phản ứng của những người xung quanh, thu đầu mối.

Rất nhiều lần, những người đứng xem hoặc nhiều đều biết nội tình, nhưng lại cố tình không chịu nói.

Hiện tại, hắn cũng chỉ có thể phán đoán qua thanh âm.

Mọi người nhìn thấy Vương gia, đầu tiên là kinh hãi, đồng loạt hành lễ, nhường đường, để Vương gia tới sài phòng.

Bao Từ đầu đầy mồ hôi ở bên ngoài duy trì trật tự, vừa nhìn thấy Vương gia liền vội vã tiếp nhận hắn từ tay Ninh Vô Tâm, đỡ hắn đi vào trong sài phòng.

Nghiêm Vân Khải đột nhiên cảm thấy nóng nảy.

Tất cả đều tối om, cái gì cũng không nhìn thấy!

Buồn bực nửa ngày, hắn mới nói,

"Bao Từ, miêu tả tình hình sài phòng cho ta nghe một chút!"

Bao Từ bắt đầu chảy mồ hôi, miêu tả như thế nào a?

Một hạ nhân như cậu, làm sao làm được loại chuyện này?

Vương gia bình thường đâu có quan tâm mấy việc này a…

Hắn trước đây cả ngày không quan tâm chuyên ở Đông gia, việc lớn nhỏ ở Lý gia, hiên tại bị sét đánh lại nghiêm túc như vậy….

Cậu lắp bắp nói,

"Khởi… Khởi bẩm Vương gia, tiểu Hạnh đã được thả xuống dưới. Ách… Khăn thắt cổ màu trắng."

Nghiêm vân Khải nhíu mi,

"Thi thể có gì đặc biệt hay không? Đi xem đầu lưỡi của nàng!"

Bao Từ bị dọa cho giật mình, bảo cậu nhìn thi thể?

Cậu do dự nửa này, cuối cùng quỳ xuống không ngừng dập đầu,

"Vương gia tha mạng, tiểu nhân thật sự sợ…"

Nghiêm Vân Khải bắt đầu nổi giận.

Lúc vừa muốn trách cứ, một giọng nói ôn hòa từ phía sau lưng truyền đến, "Sài phòng dài ba mươi thước, rộng hai mươi thước, cao chừng tám thước. Bạch lăng (khăn thắt cổ màu trắng) ở trên thanh xà, khoảng chừng ở giữa sài phòng.

Tiểu Hạnh mặc quần áo màu đỏ tươi, trên ngực có vết máu, sắc mặt đỏ sậm, đầu lưỡi thè ra ngoài khoảng chừng hai tấc.

Bên cạnh nàng ngã một cái ghế gỗ dài."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!