Chương 37: Dẫn hắn mắc câu

Nghiêm Vân Khải ngồi trước bàn luyện thư pháp, càng luyện càng tức giận.

Đoàn người đã trở lại vương phủ mấy ngày, hắn nhìn thấy Ninh Vô Tâm, nhiều lắm chỉ được hai mươi ba lần.

Ngày đầu tiên trở về vương phủ, người này đã giương mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi lúc nào có thể làm chuyện "ưm ưm a a

". Nghiêm Vân Khải lúc ấy vừa có chút bất an vừa có chút nổi nóng, hỏi Ninh Vô Tâm suy nghĩ gì về chuyện mình bị tứ hôn, người kia suy nghĩ nửa ngày, rồi nói"Nam tử lớn phải lấy vợ, rất bình thường ma.

"Ở phương diện lý trí, Nghiêm Vân Khải cũng hiểu được mình là vương gia đương nhiên phải bị tứ hôn, đây là đạo lý hiển nhiên, xem như là thân bất do kỷ. Nhưng mà, lúc ấy hắn bức bối đến khó chịu. Bình thường… Em gái ngươi!! Phản ứng của ngươi có phải là quá bình tĩnh rồi hay không!! Lúc ấy, hắn tức giận bỏ lại một câu,"Chờ lúc sau rồi nói."

Lúc đó Ninh Vô Tâm liền lộ ra biểu tình bi thương, giống như hắn đang lừa gạt tình cảm của y.

Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?!!!

Đêm đó, Ninh Vô Tâm không tới phòng ngủ của hắn.

Nghiêm Vân Khải nằm trên giường, lăn qua lộn lại, qua cả đêm không cách nào ngủ ngon.

Tại sao lại không khiến hắn bớt lo được chứ?!

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn lắc lư trong sân nửa ngày, mới đến trước phòng Ninh Vô Tâm, trong lòng suy nghĩ, người này rất nhỏ mọn, mình không nên so đo với y, tùy tiện cúi đầu, chuyện rồi sẽ qua.

Không nghĩ tới, Ninh Vô Tâm đang thu dọn đồ đạc.

Nghiêm Vân Khải hoảng hốt, lập tức nổi giận, "Ngươi muốn đi nơi nào?"

Ninh Vô tâm tiếp tục thu dọn đồ đạc, thanh âm bình tĩnh, trên mặt mỉm cười,

"Mắt vương gia giờ đã tốt lắm, sau này không cần ta chữa nữa, cũng không cần ta giúp ngươi khám xét hiện trường. Ta phải đi."

Nghiêm Vân Khải ngẩn ra, nóng nảy, lập tức xanh mặt nói, " Không cho phép đi."

Có vấn đề lại không muốn giải quyết, đã muốn đi!

Ninh Vô Tâm cúi đầu xuống, đeo túi lên, không nói một lời, đi đến bên cạnh Nghiêm Vân Khải.

Ngươi kêu ta không đi thì ta sẽ không đi?

Nghiêm Vân Khải bắt y lại, mím môi, không nói gì, trong lòng tức đến nổ phổi.

Ninh Vô Tâm lúc này mới tức giận nhìn hắn một cái, cắn môi, cứng rắn muốn giãy ra.

Trong lúc đang lôi kéo, giằng co, bên ngoài có người hầu đi qua.

Người kia mặc dù cố gắng giữ cho mắt nhìn thẳng, nhưng sắc mặt cũng rất quái dị, rõ ràng đang rất buồn bực không hiểu nổi vương gia và thần y đang làm gì.

Ninh Vô Tâm khụ khụ cổ họng, ho khan một tiếng, không giãy dụa nữa, trưng vẻ mặt "ta rất cao lãnh."

Nghiêm Vân Khải cũng dừng lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm y không thôi.

Hai người thở hổn hà hổn hển, nhưng cũng lập tức bất động.

Nghiêm Vân Khải nắm chặt cổ tay Ninh Vô Tâm, hai người lẳng lặng chờ người hầu đi khỏi.

Người vừa đi, Nghiêm Vân Khải nhanh chóng đóng cửa sổ và cửa lại.

Người hầu vừa mới đi qua bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình, cũng không dám quay đầu, nhanh chóng đi khỏi.

Ninh Vô Tâm ngồi xuống trên giường, cúi đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!