Có câu nói, nghe danh không bằng gặp mặt, thấy rồi còn không bằng không thấy.
Đối với Nghiêm Vân Khải mà nói, có vài người mà cả đời này hắn không muốn thấy.
Chẳng những không muốn gặp, hắn còn muốn trốn thật xa.
Vừa nghĩ đến phải gặp người này, hắn đã cảm thấy phiền, nóng nảy, nhân sinh không còn ý nghĩa.
Nói ví dụ như, Thái Hậu.
Buổi sáng Nghiêm Vân Khải vừa tỉnh lại, liền nhận được thái giám trong Di Thọ cung truyền lời, nói Thái Hậu muốn gặp mình.
Mấy câu mắng người xoay xoay trong đầu nửa ngày, hắn kính cẩn đáp ứng.
Cung nhân vừa đi, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Chuyện mà hắn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét, chính là tranh đấu trên triều đình.
Căn cứ vào hiểu biết của hắn, chỉ cần một khí dính dáng đến mấy nữ nhân như Thái Hậu, chuyện đó tuyệt đối sẽ không đơn giản.
Nữ nhân này, không thể nghi ngờ là một người có dã tâm.
Dã tâm đến cùng lớn bao nhiêu, hắn cũng có thể đoán được ít nhiều.
Người này, chính là một trong số những loại hình mà hắn trốn tránh còn không kịp, là người sống vì chính trị và quyền lực.
Bất đắc dĩ, thân phận hiện tại của mình là nhi tử người ta.
Mẫu từ tử hiếu, mấy thứ công phu bên ngoài đương nhiên vẫn phải làm.
Đương nhiên, hắn khônng phải nhi tử ruột của người ta, Thái Hậu không có con ruột, ngay cả Nghiêm Vân Trạch cũng là do nàng ngầm giết chết một cung phi rồi đoạt đến làm con mình nuôi.
Chuyện này, Nghiêm Vân Khải đương nhiên không biết.
Nghiêm Vân Trạch cũng mãi đến năm mười chín tuổi mới biết được.
Cũng bởi vì y biết, tuổi trẻ khí thịnh không nhịn được, mới tạo thành nguy cơ to lớn lần đầu tiên trong cuộc đời mình.
Năm đó, y vượt qua nguy cơ này.
Cái giá phải trả, lại khiến y hối hận không thôi.
Đương nhiên, những chuyện nàykhông phải để bàn tới vào lúc này.
Cái trước mắt cần nhắc đến chính là Nghiêm Vân Khải cực kỳ không muốn thấy Thái Hậu.
Nghiêm Vân Khải chôn mặt mình vào ngực Ninh Vô Tâm, để y an ủi mình rất lâu, lại dặn dò hắn phải đi tìm hoàng đế tìm chứng cớ rồi mới đi theo thái giám tới Thọ Di cung.
Vừa vào cửa, hắn đã thấy một nữ tử mặc trang phục màu tím khoảng chừng năm mươi tuổi ngồi vào cái nệm vàng trên ghế Tê Phượng, đầu đầy trang sức, khuôn mặt gầy nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần.
Hắn vốn mù mắt, đương nhiên không cần làm ra biểu tình
"Thái hậu ngươi khiến ra rất kinh diễm" làm gì.
Vì vậy, hắn cúi thấp đầu, quỳ xuống, hành đại lễ.
Vẻ mặt kính cẩn,
"Mấy ngày trước nhi thần vào cung vốn đã muốn đến thỉnh an mẫu hậu, không ngờ cung nhân nói thân thể mẫu hậu không tốt, không biết mấy ngày này thân thể mẫu hậu đã khá hơn chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!