Nghiêm Vân Khải lập tức ngồi dậy khỏi giường,
"Niệm Chi, ngươi bảo người cầm tư liệu của tần phi sau cung từ năm Thiên Khải thứ nhất đến năm Thiên Khải thứ sáu đến đây. Ta phải tỉ mỉ nghiên cứu một chút."
Ninh Vô Tâm nói,
"Bây giờ đã muộn, sáng mai ta bảo người đi lấy."
Nghiêm Vân Khải nằm xuống, Được. Suy nghĩ một chút lại ngồi dậy,
"Nhất định phải tìm được chứng cớ…"
Ninh Vô Tâm nhìn bộ dáng này của hắn mà khó chịu, giúp hắn lau máu bên khóe mắt,
"Vương gia, mắt ngươi còn đau. Nghỉ ngơi một đem, sáng mai lại tiếp tục nhé."
Nghiêm Vân Khải nằm xuống, Được.
Lại lập tức ngồi dậy,
"Niệm Chi, ngươi ngủ cùng ta."
Thật ra hắn đang đau đớn khó nhịn, căn bản không yên giấc được.
Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy lô hội nát thoa lên xung quanh mắt hắn, lại cho hắn ăn thuốc giúp giảm đau, sau đó cởi quần áo, nằm bên người hắn,
"Ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh ngươi."
Nghiêm Vân Khải ôm y,
"Niệm Chi, ngươi đối với ta thật tốt."
Hắn sờ sờ mặt người bên cạnh, qua nửa ngày, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy nói, Đừng rời khỏi ta.
Ninh Vô Tâm tựa vào người hắn, bàn tay hai người giao vào nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ.
—————————
Bên người là hô hấp hết sức vững vàng của một người.
Hô hấp đang phun trên cổ mình, có chút nhột.
Nghiêm Vân Khải cảm thấy hôm nay hình như hơi khác.
Mặc dù nhắm mắt lại, dù cho vẫn hết sức tối tăm, hắn vẫn cảm giác được có chút không giống.
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, từ từ mở mắt, chậm rãi chớp chớp mắt, lại nháy mắt nhiều lần.
Sau đó, hắn mở mắt ra lần nữa.
Cảnh tượng trước mắt hết sức mơ hồ, đang dần dần chuyển sang rõ ràng.
Trời còn chưa quá sáng, trong phòng vẫn tối om.
Nhưng mà, hắn có thể thấy được đường nét của các vật trong nhà.
Phòng ngủ rất lớn, so với nhà của hắn hồi trước lớn hơn nhiều.
Trang hoàng sang trọng, không phải kiểu dáng của Chiêu quốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!