Sau khi vụ án ở Ngự thiện phòng có đột phá quan trọng, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm trở lại Ti Hoa cung.
Ninh Vô Tâm đi chuẩn bị bữa trưa cho Nghiêm Vân Khải, còn Nghiêm Vân Khải lập đi lập lại vụ án của Cầm phi trong lòng.
Sau đó, hắn nhíu mày.
Trước mắt, tất cả suy luận của hắn về vụ án mới chỉ là phỏng đoán, hoàn toàn không có chứng cớ xác thực nào.
Vụ án của Cầm phi, Thường Phong đã chết, không có ai làm chứng.
Vụ án của Liễu Chiêu nghi, Chu Lan đã chết, cũng không có ai làm chứng.
Hắn thậm chí không hề có chứng cớ chứng minh Chu Lan có tật mù màu.
Người đứng sau bức màn đen của vụ án này, rất có thể chính là Thái hậu.
Trước mắt kẻ địch cường đại, nếu như không có chứng cớ liền chủ động đánh, mình căn bản không thể ra nổi một chiêu, thậm chí còn không có chỗn chôn.
Huống chi, còn có vụ án của Minh phi.
Minh phi làm thế nào biến mất, hắn bây giờ vẫn hoàn toàn chưa có đầu mối.
Nghiêm Vân Khải trấn an tâm trạng có chút khẩn trương của mình.
Chỉ còn lại hai ngày.
Ninh Vô Tâm bưng thức ăn lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc có chút nóng nảy của Nghiêm Van Khải, an ủi,
"Ít nhất đã có manh mối, ngay cả người khả nghi cũng đã có, so với tối hôm qua đã tốt hơn nhiều rồi.".
Nghiêm Vân Khải gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong, phải đi gọi Lưu Nghị Chiêu đi điều tra thật kỹ những người đáng nghi xem trong những ngày qua bọn họ đã làm những gì.
Nghiêm Vân Khải vừa ngồi vào bàn vừa nói:
"Nếu ngươi là hung thủ, dưới tình huống đó, ngươi sẽ làm như thế nào để giết Minh phi?"
Ninh Vô Tâm hơi nhếch miệng, thuận miệng nói ra mấy phương pháp hão huyền, bị Nghiêm Vân Khải mắng nói năng bậy bạ.
Đang lúc dùng cơm, Bao Từ đột nhiên đi vào, cầm trong tay một bình ngọc và một phong thư.
Cậu đứng ở cửa, kính cẩn nói,
"Khởi bẩm Vương gia, sáng sớm nay ở cửa cung tiểu nhân gặp phải một người nam nhân tên là Ông Kính Khiêm, hắn bảo tiểu nhân đưa cho vương gia một bình ngọc cùng một phong thư, nói vương gia nếu nghe thấy tên của hắn nhất định sẽ biết xảy ra chuyện gì."
Ninh Vô Tâm đứng dậy nhận lấy bình ngọc, hiếu kỳ nói:
"Ông Kính Khiêm? Nghe tên thật giống với đoạn ngục thần thủ nổi danh ở Chiêu quốc."
Nghiêm Vân Khải đã mặt đầy khiếp sợ, đứng im như tượng gỗ.
Bình ngọc tỏa ra ánh sáng rất dịu dàng, giống như một món đồ cổ.
Ninh Vô Tâm cầm trong tay, yêu thích không buông tay.
Y mở nắp bình ngọc ra, bên trong bình là chất lỏng màu xanh.
Y ngửi thử mùi bên trong, sắc mặt hết sức kinh ngạc,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!