Chương 32: Vụ án thứ ba: Hạ độc như thế nào

Nghiêm Vân Khải nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười, À, Niệm Chi biết?

Ninh Vô Tâm suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:

"Ta chữa bệnh đã nhiều năm, đã từng gặp phải một loại bệnh kỳ quái. Người mắc bệnh này thường bị truyền từ đời tổ tiên, nam chiếm đa số. Mặc dù triệu chứng không hoàn toàn giống nhau, nhưng mà có chung một đặc điểm chính là không thể phân biệt được chính xác màu sắc."

Nói xong, y dừng một chút,

"Chu Lan chắc hẳn là do mắc bệnh này, mới không thể phân biệt được màu sắc quần áo nên phải làm ký hiệu trên đó, sợ mình mặc sai?"

Nghiêm Vân Khải cau mày.

Loại bệnh này, trước đây hắn cũng từng nghe nói qua, nhưng người mắc phải không nhiều lắm, cho nên vừa rồi mới không nghĩ tới.

Nhưng mà, coi như hắn không thể phân biệt được màu sắc, cái này có quan hệ gì tới vụ án?

Nghiêm Vân Khải nói:

"Chu Lan là người ở Ngự thiện phòng, nếu hắn có chứng mù màu, chỉ sợ người ở đó đã biết."

Ninh Vô Tâm vội vàng nói.

"Nói như vậy, hau là chúng ta đii Ngự thiện phòng xem một chút."

Hai người vội vàng đi về phía Ngự thiện phòng.

Lúc này đã đến thời gian Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa trưa, rất bận rộn.

Nghiêm Vân Khải không có cách nào gọi tất cả tới hỏi, liền bắt lấy mấy phó chủ quán thái giám đến hỏi.

"Chu Lan ở Ngự thiện phòng tám tháng, các ngươi có phát hiện ra hắn có vấn đề về màu sắc không?"

Mấy tên thái giám trố mắt nhìn nhau, cùng đáp,

"Khải bẩm vương gia, chưa từng."

Một tên thái giám nhưng lại như có điều suy nghĩ, không nói lời nào.

Ninh Vô Tâm nhìn vị thái giám phó tổng quản đó,

"Vị công công này có phải nhớ ra chuyện gì đúng không?"

Thái giám vội vàng cúi đầu đáp,

"vừa nghe Vương gia nói như vậy, ngược lại tiểu nhân thực sự nhớ đến một chuyện. Có một lần ta kêu Chu Lan cầm một cái bát màu đỏ đưa cho ra, hắn do dự một lúc, đầu đầy mồ hôi, cuối cùng được người khác nhắc nhở mới đưa một cái cho ta."

Một thái giám khác lộ ra biểu tình bừng tỉnh,

"Ta cũng nghĩ đến một chuyện, có một lần Hoàng thượng thiết tiệc, muốn khăn trải bàn màu vàng, nhưng mà Chu Lan lại cầm khăn màu hồng, bị ta nhắc một câu, mới vội vàng đi đổi."

Ninh Vô Tâm kỳ quái nói,

"Nếu có chứng mù màu, tại sao hắn không chịu nói?"

Một thái giám khác nói, "Vương gia có nhiều chỗ không biết. Chuyện trong Ngự thiện phòng đều là chuyện tốt. Thường xuyên có thể thấy mặt chủ tử, ban thưởng cũng nhiều, sống cũng thoải mái nhẹ nhàng, bên ngoài không biết bao nhiêu người muốn vào.

Nếu như có người biết hắn có chứng đó, nói không chừng sẽ có người mất hứng, mượn lý do này đuổi hắn ra ngoài.

"Nghiêm Vân Khải gật đầu. Vì tiền đồ, giấu đi bệnh của mình, ngược lại cũng rất hợp lý. Nhưng mà, còn một vấn đề. Cái này có quan hệ gì với vụ án của Liễu Chiêu nghi? Nghiêm Vân Khải nói,"Các vị công công, vụ án của Liễu Chiêu nghi hôm qua, Chu Lan múc thang dược từ nồi lớn ra, trình tự này hắn không có vấn đề gì. Bước kế tiếp, là chính hắn thêm đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!