Triệu Kinh Triệu công công nhìn Thanh Liên một chút, nối tiếp câu chuyện.
"Đó là mười ngày trước, Cảnh sắc trong sân Hàn Lộ không tồi, nương nương bình thường thích một mình ở đó nhìn cảnh tuyết. Ta cùng Thanh Liên canh giữ ở bên ngoài, để một mình nương nương an tĩnh bên trong.
Không nghĩ tới, ngày đó nương nương ở trong đó lâu hơn mọi khi, qua một canh giờ rồi mà người còn chưa đi ra. Ta cùng Thanh Liên có chút buồn bực, cũng sợ nương nương bị lạnh quá, cho nên nhanh chóng vào xem.
Không nghĩ tới, vừa nhìn vào, chúng ta đều thất kinh. Nương nương vậy mà không thấy đâu. Sân Hàn Lộ ngoài một cửa chính còn có hai cửa hông. Chúng ta kinh hoàng, trước tiên không dám bẩm báo cho hoàng thượng, phái mọi người đi tìm khắp nơi.
Tìm xung quanh khá lâu cũng không tìm được.
Chúng ta thấy sự tình không ổn, lúc này mới mau chóng báo lên. Hoàng thượng vừa nghe, giận giữ không thôi, phái người tìm từng sân từng hoa viên một trong hoàng cung.
Rốt cuộc, tìm đến mãi buổi tối, nương nương mới bị phát hiện bị vứt bỏ trong một viện tử đã hoang phế. Trên cánh tay của người còn bị rạch hơn mười vết thương, quỳ rạp trên mặt đất sắp hấp hối.
Chúng ta luống cuống, mau chóng mang nương nương về Uẩn Hoa cung. Hoàng thượng tự mình đế thăm hỏi, phái thái y đến trị liệu cho nương nương, tức giận không dứt, gần như muốn hạ lệnh xử tử chúng ta.
Cuối cùng, nhờ có Hoàng hậu nương nương cầu tình, nói rằng Minh phi nương nương bị bệnh, cũng muốn có người quen thuộc chiếu cố cho mình, chờ Minh phi nương nương khá hơn, rồi giết sau cũng không muộn.
Hoàng thượng lúc này mới để lại mạng nhỏ cho chúng ta, chỉ chờ thân thể của nương nương tốt hơn, mới trừng phạt sau.
"Nói đến đây, Triệu Kinh yên lặng, trong mắt có chút nước mắt, nhưng không dám xoa. Ninh Vô Tâm cảm thán trong lòng, thân là nô tài, tính mạng không phải của mình, cũng thực sự rất đáng thương. Triệu Kinh tiếp tục nói."Chúng ta dốc lòng chiếu cô, nhưng nương nương hình như đã chịu kích thích rất lớn, vẫn luôn hô
"quỷ tốt, đừng có giết ra!", thần trí luôn không rõ ràng.
Vết thương trên thân thể nương nương rất nhanh đã lành, thế nhưng bóng ma trong lòng lại rất nghiêm trọng. Qua rất nhiều ngày, mới chậm rãi bình tĩnh hơn một chút, có thể đi ngủ.
Hoàng thượng hỏi nương nương ngày đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng nương nương không nói nguyên do, vẫn luôn khóc, hô đau, tiêu phi, quỷ tốt.
Hoàng thượng lập tức phái người tra chuyện tình của Tiêu phi, lại phát hiện trong khoảng thời gian này ở trong cung đã sớm lục tục có người bắt đầu đồn đãi, buổi tối có người từng nghe thấy có âm thanh hô lên
"tiêu phi nương nương", đoạn tử tuyệt tôn.
Hoàng thượng tiếp tục tra, tra ra sân nương nương đang hấp hối chính là nơi Tiêu phi đã từng ở qua."
Nói đến đây, thanh âm của Triệu Kinh đã có chút run rẩy.
Gã ngừng lại, cúi đầu không nói thêm lời nào nữa.
Ninh Vô tâm nhìn bốn phía xung quanh.
Mọi người tuy rằng không nói, thế nhưng trong lòng khẳng định cũng cho rằng đây là do oán linh của Tiêu phi nương nương làm ra, đến đây báo thù Nghiêm gia, đòi lấy hoàng mạch.
Sự tình đã qua lâu như vậy, vì sao đến bây giờ mới đến giết hoàng tử mới mang thai?
Nghiêm Vân Khải lạnh nhạt gật đầu, trong lòng có loại cảm giác không thích hợp, nhưng vẫn không nắm rõ được hắn cảm thấy không thích hợp chỗ nào.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, nhãn thần lạnh lẽo,
"Nếu như ta nhớ không lầm, tần phi trong cung hoài thai tựa hồ không chỉ có một mình Minh phi?"
Liên công công cũng cả kinh, lập tức nói,
"Cầm phi nương nương ở Hoa Dương cung cũng đã mang thai năm tháng."
Nghiêm Vân Khải nhíu mày,
"Chỗ Cầm phi nương nương gần đây không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
Liên công công vội nói, Vẫn chưa từng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!