Nghiêm Vân Khải thấp giong dỗ dành Ninh Vô Tâm, mãi đến y khi an tĩnh trở lại, hai người lại ôm hôn thêm một hồi mời từ từ rời giường.
Liên công công đầu đầy mồ hôi, ở bên ngoài gấp đến độ xoay mòng mòng.
Nghiêm Vân Khải một bên mặc quần áo, một bên giả như mình vừa mới thức dậy không lâu, nói,
"Công công xin đừng trách, ta vừa say rượu, nãy không có nghe thấy."
Trong lòng Ninh Vô Tâm đâu phải chỉ không thoải mái thôi đâu, nhưng cũng biết sự tình nặng nhẹ, mặc quần áo xong, thần sắc vẫn còn có chút không yên lòng.
Hai người mở cửa phòng, Liên công công vội vã lên đón,
"vương gia, ngài chuẩn bị xong rồi chứ! Thỉnh vương gia đi theo nô tài."
Nói xong, hắn lau mồ hôi, run rẩy đỡ Nghiêm Vân Khải đi về phía trước.
Ninh Vô Tâm chậm rãi đuổi theo phía sau.
Nghiêm Vân Khải vừa đi, vừa nói,
"Án mạng xảy ra ở đâu?"
Liên công công lau lau mồ hôi trên trán, Là.. Ôn tuyền.
Trong cung có một ôn tuyền lộ thiên, tên gọi là Hàn Lộ, hoàn cảnh xung quanh vô cùng đẹp.
Đến mùa đông, cho dù có tuyết rơi cũng có thể vào trong này ngâm nước nóng.
Trên đầu là hoa tuyết bay lượn, thân thể lại ngâm trong nước ấm, đây quả thực là cảm nhận vô cùng đặc biệt.
Lúc này đã gần đến canh năm, sắc trời còn tối, mấy người Nghiêm Vân Khải đi qua sân ngoài của ôn tuyền có mười mấy thị vệ đang đứng gác, đi vào suối Hàn Lộ.
Xung quanh ôn tuyền dù có mấy cây đuốc chiếu sáng, thế nhưng vẫn rất mờ tối.
Ánh lửa mờ nhạt chập choạng chiếu lên vẻ mặt đau thương của vài người, bọn họ đều đang khóc, bọn thái giám thì cúi thấp đầu.
Mấy người Nghiêm Vân Khải đạp trên đất tuyết, bước từng bước đi tới, trong ban đêm vắng vẻ phát ra tiếng Sàn sạt.
Đột nhiên, vài khuôn mặt đồng thời nhìn về phía bọn họ.
Ninh Vô Tâm khẽ run lên, nắm chặt cánh tay Nghiêm Vân Khải.
Nghiêm Vân Khải cẩn thận cảm nhận được cảm giác bất an trong lòng.
Bao nhiêu năm kinh nghiệm qua đã tạo cho hắn trực giác, hắn đã sớm hiểu được những cảm giác nhỏ bé đó không được bỏ qua.
Có một số lúc, trong lòng so với suy nghĩ còn biết được sớm hơn, cũng chuẩn xác hơn.
Là ai đã chết?
Cho dù có là người trong cung chết, hoàng thượng cũng không cần phải đích thân tới a.
Mấy người tới cạnh ôn tuyền, còn chưa kịp hành đại lễ với hoàng đế, Ninh Vô Tâm đã bị cảnh trước mắt này khiến cho dừng lại.
Hơi nóng tỏa xung quanh ôn tuyền, nước ào ạt chảy ra bên ngoài, không còn sạch sẽ thuần khiết nữa mà có thêm màu hồng nhàn nhạt.
Một thi thể của nữ nhân xích lõa (trần truồng) đang nổi trong nước, thân thể trắng bệch, mặt hướng lên trên, thế nhưng mọi người không có cách nào nhìn được mặt của nàng.
SỞ dĩ không thể nhìn thấy nét mặt của nàng là do khuôn mặt đã bị rạch đến không còn hình dạng, giống như thông qua khuôn mặt của nàng để phát tiết oán giận, một đao lại một đao rạch lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!