Kết thúc vụ án mạng của Lý gia, đám người của Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đứng ngoài cửa Lý gia cáo từ.
Lúc tới là cảnh tượng náo nhiệt, lúc đi lại là cảnh tiêu điều thê lương, tất cả đều nghĩ dường như đã trải qua mấy đời, người nào cũng tinh thần ủ rũ không phấn chấn, trong lòng không khỏi cảm thấy đau thương.
Thiếu Ngôn nắm tay Nghiêm Vân Khải, đôi mắt sưng đỏ, nhiều ngày nay bị dằn vặt đến không còn hình người,
"Vương gia trên đường cẩn thận. Chờ Thiếu Ngôn xong chuyện, sẽ đến vương phủ quấy rầy Vương gia."
Nghiêm Vân Khải gật đầu, không biết nên an ủi thế nào mới tốt, không thể làm gì khác ngoài nói,
"Thiếu Ngôn bảo trọng, xin nén bi thương mà thuận theo mọi chuyện."
Nói xong, hắn và Ninh Vô Tâm lên xe ngựa, hướng mọi người chào từ biệt.
Ninh Vô Tâm ngồi trong xe ngựa, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy khó chịu, lập tức nhào vào trong lòng Nghiêm Vân Khải,
"Phá được vụ án này, ta lại cảm thấy không tốt. Thận Ngôn chỉ là một người si tình, giết đều là những người đáng chết, tại sao lại bị bắt đi?"
Nghiêm Vân Khải yên lặng một hồi, nhẹ giọng nói,
"Hắn sẽ không sao. Ngươi không cần phải lo lắng."
Ninh Vô Tâm giật mình nói, Ngươi có ý gì?
"Qua một thời gian nữa ngươi sẽ hiểu." Nói xong thì không nhắc lại nữa.
Một tháng sau, quan doãn báo lên trong đại lao chết một phạm nhân, người này chính là người đã sát hại Nhất phẩm uy vũ tướng quân Thận Ngôn.
Mấy ngày sau, hai mươi vạn lượng bạc trắng của Thận Ngôn bị một người thần bí mang đi từ một ngân phô (ngân hàng bạc?). Từ đó về sau, người tên Thận Ngôn trên thế giới này đã biến mất, ngược lại lại sinh ra một thương nhân tên gọi Vu Sinh, trong nhà thờ phụng một bài vị ghi
"Linh vị của nguyên phối Lý thị Ngân Sương", một thân một mình, cả cuộc đời này.
Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Thời điểm Ninh Vô Tâm biết Lý Thận Ngôn chết, hiểu ra đây là kiệt tác của Nghiêm Vân Khải, lập tức hỏi,
"Thái độ làm người của ngươi chính trực, suốt đời thi hành luật pháp, vì sao lại để cho người này một con đường sống?"
Nghiêm Vân Khải trầm mặc hồi lâu, "Thân phận của ta mặc dù không thể áp đảo được luật pháp, thế nhưng không thể không tiếc hận. Theo luật pháp, Ngân Sương chết, Thận Ngôn cho dù có báo quan phủ cũng sẽ không có ai quan tâm. Hắn tuy rằng hành sự cực đoan, nhưng đây cũng là do không còn cách nào khác.
Chuyện của Thận Ngôn, căn bản là do pháp luật không công bằng. Nếu muốn công bằng xử trí Thận Ngôn, trước hết pháp luật phải công chính mới được.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta đối với hắn chỉ có xấu hổ."
Đương nhiên, điều này cũng là nói sau.
(Thận Ngôn sau này trong một vụ án sẽ đóng một vai trò quan trọng. Không có hắn, Ninh Vô Tâm sẽ chết. Mọi người không cần lo lắng cho vận mệnh của hắn.)
Lại nói hai người đang tựa cùng một chỗ với nhau, nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập truyền đến từ phía sau, có ngươi hô to,
"Vương gia dừng bước! Hoàng thượng có chỉ, truyền Vương gia tiến cung!"
Nghiêm Vân Khải nhíu mày.
Sau lần tiến cung trước, hắn một chút cũng chẳng muốn gặp lại tên hoàng đế kia, chỉ hận không thể cách y xa nhất có thể.
Chỉ tiếc rằng, hắn là thần tử, không được không theo, không thể làm gì khác hơn là cho xe ngựa dừng lại, cùng Ninh Vô Tâm nhảy xuống chờ.
Vài con khoái mã lao nhanh trên nền tuyết đọng, phía trên là mấy người mặc cung phục của thái giám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!