Lúc Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm chạy tới phòng Thích phu nhân thì những người khác đều đã ở đó.
Thích phu nhân và nha hoàn Kim Sai nằm trên đất, thân thể co rúm, trong miệng trào ra thứ nước màu xanh biếc, thoạt nhìn vừa chết không lâu.
Trên bàn có hai chén đường phèn tổ yến trống không và một phong thư đã bị mở ra.
Thận Ngôn quỳ rạp trên đất, khóc như một lệ nhân.
Ninh Vô Tâm kiểm tra qua hai cỗ thi thể một chút, nói với Nghiêm Vân Khải,
"Trung thạch tín. Chắc là sau khi trở lại không lâu từ tối hôm qua liền uống ngay độc dược, qua khoảng hai canh giờ mới chết. Nói cách khác, thời điểm tử vong là khoảng một canh giờ trước."
Nghiêm Vân Khải cau mày,
"Đọc lá thư lên cho ta nghe."
Ninh Vô Tâm cầm lấy thư, nhanh chóng đọc một lần, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Y nhìn về phía Thiếu Ngôn, đầu Thiếu Ngôn đang cúi.
Ninh Vô Tâm lại nhìn Thận Ngôn, nhìn gã khóc té trên mặt đất, trong lòng không khỏi nổi lên một tia đồng tình.
Y cầm thư trên tay, bắt đầu đọc.
Thận Ngôn con ta.
Lúc con nhìn thấy bức thư này, mẫu thân đã không còn ở nhân thế.
Mẫu thân tự biết nghiệp chướng nặng nề, mấy năm nay bị tâm sự làm cho mệt mỏi, từ lâu đã không muốn sống tạm bợ tại nhân thế.
Mấy tháng nay, hàng đêm mẫu thân không thể chợp mắt. Mỗi ngày khóc, chỉ muốn báo thù, nếu giết được cái tên mặt người dạ thú kia thì không còn cầu gì khác.
Án mạng mấy ngày nay, chỉ sợ đã khiến mọi người sợ hãi đi.
Lý Phụng Tiên cùng phu phụ Tiền thị, đều là do ta và Kim Sai giết.
Hai mươi năm qua mẫu thân vẫn có một việc để ở trong lòng, chưa từng nói qua với người nào.
Tâm sự này, khiến mẫu thân chịu đủ áy náy dằn vặt, trong lòng vô cùng bất an.
Hiện tại mẫu thận nói ra chuyện này, không xa cầu con tha thứ, chỉ mong cho Ngân Sương đã chết một chút công bằng.
Việc làm ăn của con nay đã ổn định, có thể không cần phải nhờ vào Lý gia mới có thể sống sót, mẫu thân cũng không cần lo lắng cho con nữa.
Thận Ngôn con ta, con cũng không phải con ruột của nương.
Nương hai mươi năm trước, sinh ra một nữ nhi.
Ngươi đã đoán được nữ nhi kia là ai đúng không?
Ta lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, một lòng muốn trèo lên.
Đáng tiếc ta xuất thân nghèo khó, chỉ có thể làm thiếp ở Lý phủ, trong lòng rất không cam.
Tổ tiên Lý gia truyền xuống quy củ, thiếp nếu sinh con trai, địa vị sẽ cao hơn, sinh con gái, cả đời không thay đổi.
Từ khi mang thai, ta một lòng hy vọng mình sinh ra một đứa con trai, bản thân có thể bay lên cao, cũng khiến cho những người đã từng khinh thường mình phải ghen ghét.
Thời gian mang thai, ta vẫn lo được lo mất, tâm tình không tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!