Ninh Vô Tâm vội vã mang theo Nghiêm Vân Khải chạy đến nơi có tiếng động lớn.
Chân mày Nghiêm Vân Khải nhíu chặt.
Hung thủ ra tay thật nhanh!
Đi tới viện tử của hạ nhân, liền thấy một phòng nhỏ đang tụ tập rất nhiều người.
Vài người giơ cây đuốc, tất cả đều thò đầu vào trong nhìn, thế nhưng không có ai dám đi vào.
Dưới đất có một nữ nhân trung niên khóc thiên thưởng địa (1), "Mẹ của ta ơi! Chết người! Chết người rồi!
"(1) Khóc thiên thưởng địa: Đại khái là khóc đập giời đập đất, bù lu bù loa. Trên tay của nàng, trên mặt và trên người đều có vết máu, thoạt nhìn đáng sợ dị thường. Thiếu Ngôn, Mặc Ngôn và Thận Ngôn đã đến, đang nóng nảy thương lượng chuyện này. Lưu Nghị Chiêu và sáu thị vệ của Nghiêm Vân Khải cũng lục tục chạy tới hiện trường, vội vã duy trì trật tự. Không lâu sau, Liêu phu nhân, Thích phu nhân, Điền di nương cũng tiểu thư Châm Từ cùng bọn nha hoàn hầu hạ đều đến. Nghiêm Vân Khải cao giọng nói,"Bình tĩnh một chút, chớ nóng vội! Ai biết tình huống gì lưu lại, còn lại tất cả mọi người quay về đi ngủ!
"Thanh âm của hắn mang theo uy nghiêm không thể chống lại, tất cả mọi người đang châu đầu ghé tai đều giải tán, chỉ còn lại nữ nhân đang ngây ngốc ngồi dưới đất và một tùy tùng của Thiếu Ngôn. Tùy tùng này tuổi khoảng mười bảy mười tám, hiện đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Nghiêm Vân Khải nói,"Các ngươi trước tiên chờ đã.
"Nói xong liền ra hiệu bảo Ninh Vô Tâm kiểm tra thi thể. Lưu Nghị Chiêu cầm đuốc, Nghiêm Vân Khải và Ninh Vô Tâm đi vào trong phòng của hạ nhân. Trong phòng nằm hai cỗ thi thể, Ninh Vô Tâm vội vã ngồi xổm xuống tỉ mỉ điều tra."Buổi tối nhìn không rõ lắm, nhưng có thể xác định cách thức chết của hai người này giống Lý Phụng Tiên, trên ngực đều bị cắm một cây trâm. Xem xét sơ bộ, không có dấu vết dãy dụa. Chỉ sợ là bị đánh thuốc mê.
"Nghiêm Vân Khải cau mày. Cái này không đúng! Vì sai lại là thuốc mê? Ninh Vô Tâm lại nói,"Y phục của hai người này vẫn còn rất chỉnh tề, không giống như sắp lên giường đi ngủ. Trên đất còn có vết máu do bị người lăn qua lăn lại.
"Nghiêm Vân Khải gật đầu. Dấu vết lăn lộn đó chỉ sợ là do nữ nhân vừa khóc vừa hô vừa rồi. Hắn lệnh cho Lưu Nghị Chiêu bảo vệ tốt hiện trường, dự định sáng mai kiểm tra lại rõ ràng, để tránh khỏi bỏ sót điều gì. Sau đó, hắn và Ninh Vô tâm ra khỏi phòng nhỏ. Hai người tới trước mặt nữ nhân trung niên và tên tiểu tư. Nghiêm Vân Khải nói,"Phụ nhân này tên họ là gì?"
Nữ nhân này vẫn còn ngẩn ngơ chưa hồi phục được tâm thần, đã bị Mặc Ngôn đá cho một cước, "Vương gia hỏi, nói!"
Nữ nhân như vừa tỉnh mộng, vội vàng dập đầu không ngừng, "Nô tỳ Xuân Hoa."
"Vì sao cả người ngươi toàn máu? Mau nói sự thật ra!"
Xuân Hoa hoảng sợ kêu, "Nô tỳ không phải là hung thủ! Nô tỳ chỉ là buổi tối đi nhầm phòng, kết quả một cước đá phải tử thi, hù cho nô tỳ gần chết!"
"Canh hai (buổi tối chín giờ) không thể ra ngoài, hiện tại đã gần canh năm (chừng ba giờ sáng), trễ như vậy ngươi tới chỗ này làm gì?"
"Vương gia không biết, nô tỳ đêm nay ăn phải thứ gì đó nên đau bụng. Vậy nên buổi tối vào nhà xí rất nhiều lần."
Nghiêm Vân Khải nhíu mày, "Đi nhà xí nhiều lần như vậy, mấy lần trước chưa từng vào nhầm phòng, vậy mà lần cuối cùng lại vào nhầm phòng. Phòng người ở chỗ nào?"
"Phòng nô tỳ ở ngay sát vách phu phụ Tiền thị."
Nàng lại luôn miệng nói, "Nô tỳ nói là thật! Vương gia minh giám."
Nghiêm Vân Khải suy tư một hồi, cho nàng lui xuống, quay sang tiểu tư hỏi, "Ngươi lưu lại có việc gì? Nhìn thấy gì sao?
"Miệng tiểu tư Tú Chiêu run lập cập, một câu cũng không nói rõ được. Thiếu Ngôn đá cậu một cái,"Bình tĩnh lại! Hảo hảo nói! Vô dụng!"
Tú Chiêu hít một hơi thật sâu rồi nói, "Tiểu nhân buổi tối đến nhà xí, thấy được nữ quỷ bay qua hành lang từ đường, đi hướng viện tử của hạ nhân.
"Nói rồi còn không ngừng run rấy. Mọi người ngừng lại, tất cả đều sợ hãi, ngay cả Nghiêm Vân Khải cũng đứng lên. Hắn kinh ngạc nói,"Ngươi nhìn thấy nữ quỷ?! Lúc nào?
"Cái này thực sự là tin tức lớn! Tiểu tư này thấy nữ quỷ đi vào viện tử của hạ nhân, mà nữ quỷ kia rõ ràng là do hóa trang mà thành, như vậy không phải có thể xác nhận thời gian gây án rồi sao?! Tất cả mọi người tập trung tâm thần nghe. Tú Chiêu hít sâu một hơi, đem tất cả mọi chuyện xảy ra nói ra."Lúc đó là sau canh ba không lâu lắm, ba vị thiếu gia ở trong phòng đại thiếu gia thương lượng chuyện an bài tang sự, tiểu nhân ở một bên hầu hạ. Các thiếu gia và tiểu nhân buổi tối không biết ăn phải cái gì, khiến cho bụng dạ không tốt, mỗi người đều chạy tới nhà xí vài lần.
Sau canh ba không lâu, tiểu nhân lại muốn đi nhà xí, kết quả tam thiếu gia cũng muốn dùng. Trong viện tử của thiếu gia chỉ có một nhà xí, thiếu gia liền đuổi nô tài đi, bảo nô tài dùng cái trong vườn hoa."
Cậu nói tiếp,
"Sau khi tiểu nhân từ nhà xí trở lại, từ xa liền nhìn thấy nữ quỷ bay qua từ hành lang từ đường, bay hướng vào phòng hạ nhân. Tiểu nhân sợ đến chết khiếp, vội vàng chạy đến chỗ thiếu gia, tam thiếu gia ở cửa chờ tiểu nhân, nói đại thiếu gia và nhị thiếu gia đều thay nhau chịu không nổi nữa, sai tiểu nhân đi nấu nước. Tiểu nhân phải đi phòng trà đun nước mới trở về."
Tim Nghiêm Vân Khải đập dữ dội.
Hắn hơi ổn định lại tâm thần một chút, "Xin hỏi ba vị thiếu gia, các vị phu nhân và tiểu thư, canh ba đêm nay mọi người đang làm cái gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!