Chương 17: Án kiện thứ nhất: Sau khi say rượu

Hiện tại đã là tháng mười một, đang là cuối mùa thu.

Gió cuốn những chiếc lá vàng trên sân bay lượn, vòng vòng trên không trung, biểu đạt mùa đông sắp tới.

Ninh Vô Tâm rụt rụt cổ.

Quan hệ của y cùng với Nghiêm Vân Khải cũng tiêu điều tựa như cuối mùa thu này, thực sự khiến người khác nản lòng.

Y sửa sang xong mấy cuốn sách trên bàn, cẩn thận đặt vào trong hòm thuốc.

Những sách này vô cùng quan trọng, ai cũng không thể phát hiện.

Vừa phát hiện, không nói y hoàn toàn không còn hình tượng nữa, cũng sẽ phải chịu sự nổi giận của người nào đó.

Bây giờ cách vụ án của Tiểu Hạnh đã hai tháng.

Hai tháng qua, Ninh Vô tâm ngoại trừ trị mắt cho Nghiêm Vân Khải, cũng luôn luôn giúp hắn huấn luyện, chọn lựa ra sáu người hộ vệ.

A, không phải, là bảy.

Lưu thống lĩnh vô cùng bội phục Vương gia, đem tiểu như tử của mình tới làm người hầu cho Vương gia, ngóng trông hắn có thể theo Vương gia học chút việc.

Lam Thượng Quân mấy tháng này đều rất biết điều, đề bạt thạch Thạch Việt lên làm ti ngục, tự mình tới thỉnh an hai lần, sử dụng công phu trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.

Từ sau vụ án của Tiểu Hạnh, phủ nha ngược lại không dám dùng tư hình nữa.

Án tử nào không phá được, Thạch Thanh Việt bình thường đều đến thỉnh giáo, Nghiêm Vân Khải ban ngày cũng rất bận rộn.

Hai người đều bận rộn như vậy, đương nhiên… sẽ không có thời gian để phát triển tình cảm, khanh khanh ta ta…

Hai tháng qua Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải thường xuyên cùng đồng sàng cộng chẩm, mỹ kỳ danh viết bàn chuyện quan trọng trong đêm, mỹ kỳ danh viết trị chứng động kinh, mỹ kỳ danh viết tăng tiến cảm tình, thúc đẩy đầu gối tâm sự.

Y giả bộ động kinh ngoài sáng trong tối ngầm câu dẫn mê hoặc, chiêu gì cũng đã dùng qua, nhưng Nghiêm Vân Khải chỉ cần nghĩ quá mức thân cận liền đem y đẩy ra.

Ninh Vô Tâm gõ gõ đầu, chính y chọn tới chọn lui lâu như vậy, thế nào lại chọn đúng phải thánh nhân đây?

Khỏang thời gian này y luôn nghĩ, mình không phải là quá nóng vội, dọa Nghiêm Vân Khải sợ hãi?

Thế nhưng, lúc y không chủ động, căn bản không vớt được cái gì a…

Khẳng định có chuyện gì đó mà y vẫn chưa nghĩ tới.

Sở dĩ, mấy ngày này y lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để đi đến vài thư phường nhỏ mua một ít sách giáo khoa.

Trong đó có một quyển sách miêu tả tình huống đưa tới sự chú ý của y.

"Ngân Phong co rúm lại thân thể, nắm thật chặt tiết y bị xé tung tóe, hai mắt rưng rưng, mang theo âm thanh nức nở núp ở góc tường,"Ngươi không nên tới, không nên tới…

"một bên nức nở, một bên nỗ lực che đôi chân trắng nõn không hề che đậy. Đông Phương lập tức cảm thấy cổ họng của mình phát khô, bụng dưới sinh ra một cỗ tà hỏa, đốt mất lý trí gã, thú tính đại phát."

Ninh Vô Tâm yên lặng nhớ kỹ những từ mấu chốt,

"Mất lý trí, trở nên thú tính."

Y nghĩ, đây chính là vấn đề lớn nhất giữa y và Nghiêm Vân Khải.

Nghiêm Vân Khải quá mức lý trí, quá mức có nhân tính, không hề có thú tính.

Y quyết định đem cảnh diễn dục cự hoàn nghênh của Ngân Phong hảo hảo diễn với Nghiêm Vân Khải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!