Sáng sớm, ánh dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, không khí tươi mát kèm theo chút lạnh.
Ninh Vô Tâm quay người về phía nguồn nhiệt đang ôm mình rụt người lại, thật thoải mái——–
Mông mông lung lung, trên mặt thế nào lại có một viên gì nhỏ nhỏ nhô lên?
Ừm—— hút một chút—– lại liếm một chút—–
Liếm nửa ngày, y chậm rãi thanh tỉnh, mở mắt.
Hóa ra, chính mình đang tựa ở ngực một người.
Ninh Vô Tâm rơi lệ trong lòng, hóa ra đã phát triển đến mức này rồi, quả thực so với nằm mơ còn sướng hơn mấy lần.
Tối qua ngủ ấm áp như vậy, thoải mái như vậy, thì ra là ngủ ở trong lòng người này.
Y nhịn không được dịch người lại gần, cọ cọ hai cái, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào.
Hai chiếc chăn hầu như đều cuộn trên người mình, người bên cạnh lại hầu như không có chút chăn nào.
Ninh Vô Tâm vừa ngọt ngào vừa mắc cỡ lại đau lòng.
Vương gia—— ngươi đối tốt với ta như vậy—– người ta sẽ lấy thân báo đáp ngươi—–
Y nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo chăn, chậm rãi gỡ quần áo xuống, sợ đánh thức người bên cạnh…
Tháo được phân nửa—–
Ách…. Chờ một chút…. Đây là cái gì?
Tiết khố người bên cạnh, rõ ràng có hình dáng khác thường.
Giữa hai chân, rõ rệt có một tòa bảo tháp đứng sừng sững, khí thế hùng vĩ, khiến người khác phải ghé mắt trông coi.
Sắc mặt Ninh Vô Tâm nghiêm túc, nheo mắt lại.
Y làm nghề y nhiều năm, bản thân y cũng là nam nhân, đương nhiên đối với tình huống trước mắt hết sức quen thuộc.
Y cúi đầu nhìn dưới thân mình——
Khụ khụ——— đây là phản ứng sinh lý, nam nhân nào cũng đều có——
- cương dương.
Bất quá, cương dương của Vương gia, giống như Hoàng đế trong hoàng cung, ngươi rõ ràng biết hắn tồn tại lại chưa nhìn thấy qua bao giờ.
Bây giờ…. Bản thân sắp được thấy mặt vua.
Rốt cuộc lớn lên có hình dáng làm sao?
Kích thước thế nào?
Màu sắc thế nào?
Trong lòng Ninh Vô Tâm vô cùng giãy dụa.
Có nên nhìn hay không đây?
Trong lòng vô cùng muốn, nhưng lại sợ người kia nổi giận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!