Ninh Vô Tâm nhìn giầy tiểu Hạnh, chân trái không có dị dạng, chỗ ngón chân phải có vết máu chảy ra.
Y đem giầy tiểu Hạnh cởi xuống, chân trái quả nhiên lành lặn, chân phải lại hết sức kỳ lạ.
Chỉ thấy móng ngón cái đã hoàn toàn bị người rút đi, máu tươi đầm đìa.
Ánh mắt lão ngỗ tác lập tức mở to, trên mặt lộ ra biểu tình kinh dị, lại vội vàng cúi đầu.
Ninh Vô Tâm thì thầm,
"Ngón chân cái bị hoàn toàn rút xuống, không có vết thương nào khác."
Thạch Thanh Việt nhíu mày, ghi lại vào hồ sơ.
Nghiêm Vân Khải hơi nhăn mày, hỏi,
"Ngỗ tác, mấy năm nay ngươi có thấy qua tình hình tương tự hay chưa?"
Thân thể ngỗ tác hơi cứng ngắc, nhìn Nghiêm Vân Khải một chút, gục đầu xuống,
"Đây cũng là lần đầu tiên tiểu nhân nhìn thấy."
Ninh Vô Tâm và Thạch Thanh Việt nhìn lão một chút, hai người đều cảm thấy ngỗ tác có chút kỳ lạ.
Ninh Vô Tâm nhẹ giọng nói bên tai Nghiêm Vân Khải vài câu.
Nghiêm Vân Khải trầm ngâm một chút, chậm rãi nói,
"Niên kỷ của ngỗ tác cũng không nhỏ phải không?"
Ngỗ tác hơi ngẩng đầu, không biết Nghiêm Vân Khải có ý gì,
"Tiểu nhân năm nay sáu mươi ba."
"Lớn tuổi như vậy, trong nhà lại không có người thân, không có vướng bận gì, chẳng lẽ còn sợ người nào mà có việc không dám nói? Hay là không tin tưởng bản vương?"
Ngỗ tác kinh sợ, nhịn không được thầm nghĩ, Vương gia làm sao mà biết nhà của ta không có người thân, không có gì lo lắng?
Lão cũng không dám hỏi ra lời, cúi thấp đầu, im lặng không lên tiếng, trong lòng giãy dụa.
Nghiêm Vân Khải đợi một chút, hơi thất vọng,
"Lão nhân gia, nếu ngươi nghĩ đến điều gì, tùy thời đều có thể đến Vương phủ tìm ta. Phải nhớ, mạng người quan trọng, không thể chậm trễ."
Những lời này khiến cả ngỗ tác và Thạch Thanh Việt cùng ngẩn ngơ.
Bao nhiêu năm rồi, bọn họ hầu hạ những người ngoại trừ mong muốn thăng quan, hoặc thành tích, hoặc tiền tài, ai đã từng trông nom đến việc mạng người quan trọng?
Bọn họ cũng không phải người không có lương tri, thời gian đầu làm giả mạo che giấu cũng sẽ bất an trong lòng, khó chịu cho người có oan.
Thế nhưng, thời gian lâu dài, tự nhiên tâm cũng cứng rắn hơn trước
Vì người khác giải oan, sẽ đem tính mạng của mình liên lụy vào, ai sẽ đi làm loại truyện ngu xuẩn này?
Tự mình xuất đầu, mọi người ngoại trừ nói bọn họ không thức thời lại ngu ngốc, lại có người nào đứng về phía bọn họ.
Vương gia này, nếu không phải là quá ngây thơ thì cũng là quá cố chấp.
Phải cùng không phải, đúng hoặc sai, căn bản đều không trọng yếu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!