Chương 4: (Vô Đề)

4.

Ngày hôm ấy, ta bị trưởng tỷ g.i.ế. c người g.i.ế. c cả lòng, mang theo nỗi hận, c.h.ế. c trong tiếng trống nhạc rộn ràng của đại hôn.

Ta chưa từng nghĩ… mình lại có thể mở mắt lần nữa—quay về thời điểm mà mọi chuyện vẫn còn kịp xoay chuyển.

Nhị tỷ biết chuyện xưa, nàng không trách ta, chỉ là… không còn tin ta nữa.

Ta nhắc nhở nàng:

"Nhị tỷ, tỷ quên rồi sao? Ta cũng là truyền nhân của Vũ Sơn y thánh!"

Nhị tỷ định nói rồi lại thôi.

Trưởng tỷ đã bật cười nhạt trước:

"Tam muội, muội còn dám mở miệng nói câu ấy?

Muội quên rồi sao, trận dịch ở làng chài năm ấy, muội đã gây ra bao nhiêu mạng c.h.ế. c vì y thuật của mình?"

Ta đè nén lửa giận đang dâng trào nơi lồng ngực, không phản bác.

Chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tên ăn mày trước mặt.

"Tỷ tỷ, tay chân người này sưng tím, các vết nứt hoại tử mưng mủ, nhìn thế nào cũng không giống tổn thương do giá lạnh… mà giống bệnh …. hoa liễu."

Trưởng tỷ đang nắm tay tên ấy bỗng giật nảy mình, vội vã hất ra như thể bị rắn cắn.

Nàng xưa nay thích tận dụng lúc đường phố đông người để bốc vài kẻ hành khất làm "người bệnh đáng thương", dựng cảnh chữa trị, lấy tiếng thơm truyền đến hoàng gia.

Kiếp trước, ta từng không hiểu vì sao nàng lại dám phớt lờ nhị tỷ sắp sinh khó, mạo hiểm đắc tội cả vương phủ.

Giờ ta đã rõ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Năm đó nàng gấp rút rời núi, chính là vì nhận được thiệp cưới của nhị tỷ.

Khi rời đi, ta nghe nàng lẩm bẩm:

"Con ngốc ấy mà cũng được gả vào vương phủ sao?"

Nàng ghen tị vì nhị tỷ gả cao, nên gấp gáp xuống núi khoe khoang tài năng.

Nàng sợ ta cướp đi ánh sáng của nàng, nên dùng hơn trăm mạng người ở làng chài để dập tắt tâm hành y của ta.

Nàng chọn chữa cho kẻ nghèo khổ, nhưng lại thản nhiên đứng nhìn người thân c.h.ế.c. 

Tất cả đều đã được tính toán từ trước.

Nàng sẵn sàng dẫm lên t.h. i t.h. ể người nhà, khoác danh "đại nghĩa diệt thân", từng bước trèo cao vào Đông Cung.

Một kẻ sẵn sàng vì vinh hoa mà vứt bỏ nhân tâm, làm sao có thể thật lòng thương cảm một tên ăn mày?

Tình thương nàng dành cho hắn chỉ là màn kịch.

Nàng chìm đắm trong ánh mắt ngưỡng mộ của người đời, càng diễn càng nhập vai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!