17.
Xử lý xong chuyện làng chài, ta quay trở lại kinh thành.
Tiên đế đã băng hà một năm trước.
Thái tử Tiêu Thừa thuận lợi kế vị, trở thành tân đế.
Nhưng sức khỏe của hắn suy nhược liên tục, mỗi ba ngày mới miễn cưỡng lâm triều một lần.
Vừa hồi kinh, ta lập tức đến gặp Ninh Vương—người năm xưa ta từng gửi gắm một câu hỏi.
"Ngài chuẩn bị xong chưa?"
Ninh Vương không đáp.
Chỉ nhẹ nhàng đưa ra hai đạo binh phù trong tay — là câu trả lời rõ ràng nhất.
Ba năm trước, khi ta cứu trị Tiêu Thừa, ta đã hạ thêm một vị thuốc độc, thứ độc sẽ phát tác sau ba năm.
Ta cứu hắn một mạng nhưng chỉ cho hắn sống thêm ba năm.
Cũng chính là ba năm để Ninh Vương âm thầm chuẩn bị.
Đêm ấy, giữa lúc tân đế đang nghẹn ngào đoàn tụ bên ta, rót rượu, bày tỏ sự nhớ nhung, Ninh Vương khởi binh tạo phản.
Tân đế thân thể suy nhược, nội cung hỗn loạn hoàn toàn không thể kháng cự.
Chỉ mười ngày sau, Ninh Vương đoạt vị.
Tân đế Tiêu Thừa bị giam trong nội cung trở thành phế nhân.
Ta đến gặp hắn lần cuối.
Tiêu Thừa đã hiểu tất cả.
Ánh mắt hắn đỏ như lửa cháy, rít lên:
"Tại sao?! Trẫm đã đối đãi nàng tốt như thế!"
Ta khẽ cười:
"Bởi vì, điện hạ từ đầu tới cuối luôn ngầm thừa nhận: một con ch. ó trong Đông cung quý hơn một mạng người."
Kiếp trước, hắn tán thưởng Tống Chiêu Nguyệt vì
"cứu chó thay vì cứu người,"
Để rồi phụ thân và nhị tỷ ta bị vùi trong bùn đất, mang tiếng xấu đến c.h.ế.t.
Kiếp này, nếu không nhờ ta đổi chó thành chó khác, hắn vẫn sẽ tin rằng mạng sống của Vương phi có thể nhường bước cho thú cưng Đông cung.
Ngay cả Vương phi còn không bằng một con chó....
Vậy bách tính nơi biên cương?
Vậy dân nghèo đầu đường xó chợ?
Vậy kẻ ăn xin?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!