15.
Tống Chiêu Nguyệt bị bịt mắt, trói tay, giải đến nơi lưu đày.
Nhưng chẳng bao lâu sau, xe ngục chở nàng liền dừng lại.
Mảnh vải đen bị gỡ xuống. Xiềng xích gông cùm cũng lần lượt được tháo bỏ.
Tống Chiêu Nguyệt ngỡ ngàng, ánh mắt bừng sáng:
"Chẳng lẽ… Thái tử không nỡ g.i.ế. c ta?
Là muốn ta giả c.h.ế. t để thoát thân?"
Thị vệ dẫn đầu lắc đầu, lạnh giọng:
"Lệnh của Thái tử:
Thả ngươi lại nơi này—sống hay c.h.ế.t, tự quyết."
Tới lúc ấy, nàng mới phát hiện: cảnh sắc nơi đây quen thuộc vô cùng.
Bên bờ biển rì rào sóng vỗ, một nhóm người từ từ bước ra, những gương mặt méo mó, mắt lệch mũi lệch, trông chẳng khác gì quỷ mị.
Là dân làng chài.
Là những người năm xưa nàng từng đưa tới Đông cung để vu cáo ta.
Bọn họ đã theo dõi toàn bộ quá trình xét xử.
Khi chân tướng bị phơi bày, họ đem sự thật trở về làng—nơi có hơn trăm sinh linh mất mạng.
Nơi mà nỗi đau vẫn còn âm ỉ, nỗi oán hận chưa tan, m.á. u như vẫn đang nhỏ trong tâm can người sống.
Người đứng đầu siết chặt chuôi rìu, ánh mắt đỏ ngầu:
"Chính là ả!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Kẻ đã bỏ độc phụ tử vào thuốc cứu mạng, khiến bao nhiêu người dân chúng ta phải c.h.ế. c oan!"
Một người khác gằn giọng:
"Chính ả đã ăn cắp phương thuốc, không biết điều chỉnh theo diễn tiến bệnh.
Kết quả, những người sống sót như chúng ta, thành ra người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ!"
"Cái đồ thần y giả mạo này đã khiến chúng ta sống không bằng c.h.ế.t!"
Dân làng gào lên, tay cầm lưỡi liềm, cào cào, xẻng, cuốc, dần dần áp sát Tống Chiêu Nguyệt.
Nàng hốt hoảng lùi lại từng bước, run rẩy van xin:
"Xin lỗi… ta xin lỗi…
Năm xưa ta hồ đồ… xin tha cho ta một con đường sống!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!