12.
Ngày hôm ấy, trước mặt gần nửa Thái y viện, ta dùng một phương thuốc lạ kỳ hiếm thấy, kéo Vương phi phủ Ninh và tiểu thế tử từ Quỷ Môn quan trở về.
Từ đó, ta trở thành khách quý trong phủ Ninh Vương.
Đến tiệc đầy tháng của tiểu thế tử, Ninh Vương gặp ai cũng không ngớt lời khen ngợi:
"Vương phi của ta không chỉ xinh đẹp dịu hiền, mà tam muội của nàng ấy cũng là người y thuật hơn người, gan dạ lại tinh tường!"
"Vương phi vì ta mà chịu trăm nghìn cay đắng, suốt đời này ta cũng không đền đáp nổi. Còn tam muội của nàng ấy, cứu cả mẹ lẫn con, ta thiếu nợ nàng một ân tình không sao trả hết."
Ninh Vương vốn tính tình phóng khoáng, yêu ghét phân minh.
Kiếp trước, hắn yêu nhị tỷ từ cái nhìn đầu tiên, bất chấp mọi rào cản chỉ để lấy nàng.
Sau khi mất vợ mất con, hắn nghi ngờ có điều khuất tất, liền xách kiếm tới phủ Tống đòi g.i.ế. c Tống Chiêu Nguyệt.
Khi ấy suýt nữa hắn đã vạch trần được bộ mặt thật của nàng, chỉ tiếc bị Thái tử chèn ép một bước.
Ngay cả với Thái tử, hắn cũng dám phát điên giữa buổi thiết triều.
Có một người như Ninh Vương hậu thuẫn, ta—người từng bị vùi lấp bao năm—chẳng mấy chốc trở thành tân thần y nổi danh khắp hoàng thân quốc thích.
Ta mang hòm thuốc, đường đường chính chính chữa khỏi đôi mắt mờ mịt bao năm cho phu nhân Tể tướng.
Ta điều trị chân gãy cho Hầu gia trọng thương nơi sa trường.
Ta giúp tiểu thư phủ Quốc công thoát khỏi chứng hen suyễn kinh niên.
Sau đó, Hoàng hậu lại phát tác chứng đau đầu cũ.
Nhưng lần này, Thái tử không còn phái người đi tìm Tống Chiêu Nguyệt nữa—mà là đích thân mời ta tiến cung.
Ta xem qua mạch án và đơn thuốc của Hoàng hậu:
Hai năm qua, bệnh đau đầu của người vẫn do trưởng tỷ ta phụ trách.
Lúc đầu, Tống Chiêu Nguyệt còn thật sự kê thuốc để trị dứt.
Nhưng sau nhiều lần thất bại, nàng dần chuyển sang dùng các loại thuốc công hiệu mạnh để giảm đau tạm thời, khiến gốc bệnh ngày càng ăn sâu.
Trưởng tỷ tuy mười năm khổ học, quả thật có đôi phần tay nghề.
Nhưng khi gặp bệnh khó, đến chứng hàn hay nhiệt nàng cũng không phân biệt nổi, chỉ biết dùng thuốc có hiệu lực mạnh dập triệu chứng để che mắt.
Nàng có thể lừa được sư phụ, nhưng với bệnh nhân thì không thể lừa được.
Chữa không được tức là không được, giấu đến đâu cũng có ngày bại lộ.
Ta lật lại toàn bộ chẩn đoán của nàng, bắt mạch lại, châm cứu lại, kê đơn lại.
Đến khi ta rời khỏi cung điện của Hoàng hậu, trời đã sang giờ Dậu.
Người đang ngủ yên giấc dưới châm pháp của ta, thần sắc an lành.
Vừa bước ra ngoài, Thái tử liền chắn đường, giơ kiếm ngang cổ ta:
"Trước kia trưởng tỷ của ngươi chỉ biết giảm đau mà chẳng chạm được gốc bệnh. Nếu ngươi cũng vậy, thì khác gì một kẻ lừa gạt khoác áo thần y?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!