1.
"Vết nứt do giá buốt đau lắm, ta phải tự tay thoa thuốc cho ngươi."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage Họa Âm Ký để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta vừa mở mắt, liền thấy trưởng tỷ đang nắm lấy bàn tay nứt toác, sưng rộp vì lạnh của một kẻ hành khất bên đường, giọng nàng dịu dàng đầy quan tâm.
Nhị tỷ bụng mang dạ chửa sáu tháng, đứng bên cạnh gấp gáp thúc giục:
"Đại tỷ, phụ thân bị tên b.ắ. n trúng ngực, ngự y đều bó tay, chỉ có tỷ mới cứu được! Mau theo muội về đi!"
"Không thấy ta đang cứu người sao? Hắn sắp đau c.h.ế. t vì những vết nứt do lạnh rồi!"
Trưởng tỷ vừa cúi người thổi lên vết thương, vừa nghiêm nghị đáp lời:
"Tướng quân hay kẻ ăn mày cũng đều là mạng người, sinh mạng không phân sang hèn!"
Lời nàng dõng dạc, khiến đám dân đang đứng xem đồng loạt tán dương:
"Không hổ là Tống thần y ! Vì người nghèo mà cứu khổ cứu nạn, thật đáng kính phục!"
"Thần y nói đúng lắm! Lão tướng quân chỉ bị thương một chút, còn kẻ này thì sắp c.h.ế. t vì đau đớn rồi!"
"Trong kinh thành này, ai nghèo khổ mà bệnh, dù là cảm mạo nhức đầu, Thần y đều lo liệu. Người như vậy mới xứng danh y giả!"
Nhị tỷ gấp đến mức nắm lấy tay trưởng tỷ, giọng lạc đi:
"Vết thương ngoài da kia mai chữa cũng được! Phụ thân bị tên xuyên qua ngay vùng trước tim, mạng sống như ngọn đèn sắp tắt! Tỷ biết chỗ đó là nơi hiểm yếu thế nào mà? Nếu tỷ không về ngay, e rằng phụ thân đến mặt con gái mình cũng chẳng kịp thấy!"
Trưởng tỷ lại bình thản hỏi lại:
"Nhị muội, nay muội là vương phi rồi, liền cho rằng sinh mạng của kẻ khốn khó là thứ có thể xem thường sao?"
Nhị tỷ khựng lại.
Ba năm trước, nàng được gả vào vương phủ, trở thành Ninh Vương phi.
Nay phụ thân bị tập kích trọng thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Dù mang thai, nhị tỷ vẫn dẫn theo ngự y chạy về.
Ngự y bảo: vết thương hiểm độc, chỉ có truyền nhân của Vũ Sơn y thánh mới có thể cứu.
Mà khắp cả nước, chỉ có trưởng tỷ là đệ tử chân truyền.
Thế là nhị tỷ vội dẫn ta đi khắp phố tìm người.
Chuyện Tống lão tướng quân trúng tên sớm đã lan truyền khắp kinh.
Vậy mà đích nữ danh y ấy lại đang cúi người chữa mấy vết nứt do lạnh cho một kẻ không thân chẳng thích.
"Kẻ hành khất này thật đáng thương. Ta nói rồi, trong mắt thầy thuốc, chúng sinh bình đẳng. Dù hôm nay là vương tôn công tử đến cầu y, ta cũng phải trị xong vết thương của hắn trước đã!"
Lời nàng vừa dứt, đám đông lại hò reo:
"Tống thần y đúng là đệ tử y thánh Vũ Sơn! Khí tiết ấy, không phải loại lang băm tham tiền có thể sánh nổi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!