Chương 17: (Vô Đề)

Ân Tịch Ly bàn bạc với mọi người mãi cho đến giờ Ngọ, rốt cuộc cũng vạch ra được một kế hoạch hoàn hảo.

Lúc bấy giờ, phía Tô Mẫn đã phái thuộc hạ đến đòi người, phán rằng bên này giam cầm sứ giả của nàng.

Viên Liệt đưa trả các cô nương trở về lành lặn nguyên vẹn, giải thích là do lưu lại quân doanh uống rượu rồi ngủ đến nỗi gọi thế nào cũng không tỉnh, nam nữ giữ lễ không ai dám mạo phạm, chỉ giúp đắp chăn cho thôi.

Tô Mẫn nhìn qua liền minh bạch được ngay, bèn dẫn người quay về, còn phần sính lễ, rất đơn giản, do Ân Tịch Ly đã có ái nhân nên không thể thành thân với cô nương khác nữa. Đồng thời còn đề cử hơn mười bức họa chân dung... Tất cả đều là những tuấn mỹ binh sĩ, được giới thiệu là các mỹ nam tử trong binh đoàn của Viên Liệt, toàn tâm nguyện ý tẩu hôn cùng Nam Vương, mời Nam Vương chọn ra một người.

Tô Mẫn tức giận đến mức xé hết toàn bộ tranh.

Thanh Di ở bên xoa dịu nàng, khuyên nàng đừng nóng giận mà hãy bình tĩnh nghĩ đối sách, nếu không thể bức bách thì nên dùng mưu trí.

Tô Mẫn chẳng thể làm gì khác hơn đành ngồi xuống, tuy nàng kích động, nhưng có không ít tham mưu khôn khéo kề bên, mọi người cùng suy tính một hồi lâu, cuối cùng cũng cho ra được biện pháp.

Mặt khác... Bên quân doanh của Viên Liệt, Ân Tịch Ly dò hỏi mấy quân binh đưa tin qua lại, "Nam Vương đã nói gì?"

Cả đám quan binh đều lắc đầu, bảo rằng Nam Vương chẳng hề nói gì hết, chỉ gật đầu bảo đã biết, rồi lập tức cho họ trở về.

"Nga?" Ân Tịch Ly vuốt cằm bước vào đại trướng, hỏi Viên Liệt, "Ngươi đoán xem, có khi nào Tô Mẫn đã biết khó mà lui không?"

Viên Liệt nhíu mày, "Không phải chứ? Một kẻ cố chấp như vậy... Ta nghĩ là có ý đồ khác."

"Ân." Ân Tịch Ly gật đầu, nghĩ -

- Nhất định có âm mưu, không thể khinh suất!

Dùng bữa trưa xong, Ân Tịch Ly tản bộ trước đại trướng cho tiêu thực, nhân tiện cân nhắc cách hóa giải, để Tô Mẫn ra chiêu nào là dập chiêu đó ngay.

Viên Lạc chạy đến, hỏi hắn, "Tịch Ly, đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"

Ân Tịch Ly ngạc nhiên, không hiểu gì cả, "Chuẩn bị cái gì?"

"Đi gặp Tô Mẫn!"

"Tại sao ta phải đi gặp nàng?" Ân Tịch Ly kinh hãi, "Bộ ngươi chưa nghe câu đưa dê vào miệng cọp ư?"

Viên Lạc có chút bế tắc, "Ngươi cự tuyệt hôn sự với Nam Vương, người người ai cũng biết, ngươi bảo thân làm một cô nương phải giấu mặt đi đâu? Đương nhiên chúng ta phải đến nhận lỗi, sau đó ngươi thừa cơ thu nàng làm muội tử, chẳng phải là hoàn hảo sao?"

Ân Tịch Ly nhăn nhó mặt mày, nhìn Viên Lạc một hồi, "Thực sự phải đi?"

"Yên tâm." Hạ Vũ cũng bước ra, "Bọn ta đi cùng ngươi đông như vậy, ngươi sợ cái gì chứ?"

Ân Tịch Ly quan sát một lượt, hỏi, "Viên Liệt đâu?"

"Viên Liệt lưu lại quân doanh áp trận!" Tiêu Lạc nói, "Vạn Nhất Nam Vương bắt người, Viên Liệt cũng sẵn sàng dẫn người đến vây thành."

Ân Tịch Ly khó xử, cảm thấy bản thân thật giống Lưu Huyền Đức phải đi Giang Đông thành thân, thiếu trâu bắt chó đi cày!

Kết cục, Ân Tịch Ly bị bọn Viên Lạc lôi đi, Viên Liệt ở lại quân doanh chờ.

Nhóm của Ân Tịch Ly vừa rời khỏi, bên trong đại trướng lập tức trống trơn, Viên Liệt ngồi ngây người ra một mình, cảm thấy lòng dạ tựa như quân trướng, có chút vắng vẻ lạc lõng. Cảm giác mơ mơ hồ hồ mấy ngày nay thật sự rất khó chịu, hắn vẫn không hiểu được bản thân đến tột cùng là thích hay ghét Tịch Ly, trước đây mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đoạt Vương vị, đoạt thiên hạ, dựng cơ nghiệp trở thành minh Vương vang danh thiên cổ, thế nhưng Ân Tịch Ly lại xuất hiện khiến hắn mất phương hướng, hiện tại hắn cứ dậm chân tại chỗ mãi không tiến được, căn bản vì không xác định được mục tiêu nữa.

Một khi chưa giải quyết xong, toàn bộ thần trí chỉ đặt vào Ân Tịch Ly -

- Đây chính là mê muội sao?! Ngày nào cũng đấu tranh giữa việc nghĩ đến hắn và tận lực trốn tránh hắn, quanh đi quẩn lại không biết bao nhiêu lần như vậy.

Đang lúc chán chường, chợt nghe binh sĩ đến trình báo, "Nguyên soái, có Nam Vương tới."

Viên Liệt sửng sốt, không thể hiểu được, "Tịch Ly bọn họ trở về nhanh đến thế sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!