Ngày hôm sau không mua được gà. Trưởng lão trong trang lôi kéo Tô Phàm tố khổ cả buổi, nào là thôn trang vốn khó khăn, hơn nữa năm ngoái không thu hoạch tốt, trước đó không lâu lại một đêm mưa như thác đổ nhấn chìm hơn phân nửa hoa màu...
Tô Phàm biết rõ chỉ là nói nghiêm trọng thế thôi, nhưng lại ngại cho cái thể diện này, chỉ có thể liên tục lắc đầu nói: "Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại. Ít lâu sau chờ sổ sách dư dả rồi, trưởng lão lại trả ta là được."
Trưởng lão đó liền "Tô tiên sinh thật là quân tử a", "Quả thực đúng là học trò chân chính a", "Tương lại nhất định sẽ là rường cột nước nhà, vạn dân noi theo" vân vân khen lung tung một trận.
Tô Phàm bị nói đến ngượng, ngoài mặt không nói, trong bụng lại âm thầm kêu khổ: Việc này nên khai báo với vị "Đại tiên" như con nít trong nhà thế nào đây?
Cho nên Tô Phàm quay ngược ra nội thành, lại sợ gặp phải Vương thẩm đi bán gà, chỉ dạo quanh trước mấy cái sạp ở rìa rìa hốc hốc. Mấy đồng tiền ít ỏi trong tay bị y nắm đến ướt nhẹp, cũng không thể không biết xấu hổ lại tiến lên thương lượng với người ta có thể bớt xuống chút không nữa, biết người ta nhất định sẽ không chịu.
Cứ mãi vòng vo đến chợ cũng sắp tan, nhớ ra con cáo trong nhà vẫn đang chờ y trở về chuẩn bị thức ăn, bèn nén xuống một bụng buồn bực, đem toàn bộ tiền có được trên người mua vài cái cánh gà mục, cho dù không thể tiêu hết cơn giận của hắn, thì cũng có thể hơi dịu dịu đi được chứ?
Quả nhiên, hồ ly kia vừa thấy không có gà, lập tức quăng đôi đũa bắt đầu ầm ĩ lên.
"Không phải nói có gà sao? Gà đâu? Làm sao chỉ còn thừa lại cánh thôi? Ăn vụng rồi?"
Li Lạc ngồi trước bàn chất vấn, con ngươi vàng nhạt lạnh lùng nhìn Tô Phàm đứng cạnh bàn không dám ngồi xuống.
Cũng lại hắn phải hỏi cho ra miệng, thật đúng là đối đãi với người ta như tiểu tư nhà mình mà kêu.
"Trưởng lão nói, gần đây trong trang khó khăn... tiền công đến tháng sau tính luôn một lần... Cho nên..." Tô Phàm ôn nhu giải thích. Biết hắn ngóng gà cũng đã ngóng một đêm, vả lại cũng là mình đã đáp ứng hắn.
"Trưởng lão nói? Lão nói ngươi sẽ tin?" Hồ ly vừa nghe được trái lại càng thêm nổi nóng. Tên thư ngốc bần cùng này! Hơn cả người tốt! Người ta chắc chắn là thấy y dễ nói chuyện nên cố ý khất nợ mà! Chứ không chừng điểm tiền công này của y giờ đây đã biến thành một nồi canh gà, nằm trên bàn nhà ai đó bốc khói rồi!
Gà kia nhất định là gà mái mập, so với con gà tham ăn ở cách vách còn mập hơn. Giết gà tẩy sạch rồi, lại nhét thêm vào bụng gà chút nhân sâm núi lớn tuổi, hỏa thối ti, biển tiêm, cẩu kỷ, mộc nhĩ(1)... cùng bỏ vào trong nước canh đun nhỏ lửa hầm qua vài lần, năm canh giờ, phải tránh tâm không tĩnh, ở một bên từ từ quạt lửa không được vội vàng, như vậy mới có thể ngon miệng.
Đợi cho củi lửa mới thêm vào trong lò đều cháy hết, hơi nóng trong nồi xuyên thấu qua miệng nồi thoang thoảng chui ra, không cần mở nắp, mùi đó đã có thể khiến cho người chảy nước miếng.
Màu mỡ phải vàng óng, lấm tấm từng điểm lơ lửng trên mặt nước; nước canh lại phải trong suốt thông thấu, có thể liếc mắt liền nhìn thấy gà trong canh. Dùng muỗng nhỏ húp một ngụm canh, trong vị tươi mang theo chút đăng đắng, dư vị sau đó lại tươm ra chút vị ngọt, cảm giác ôn nhuận, không dầu không ngán. Vả lại thịt gà đó, trơn mềm ngon miệng, thật là có nuốt vào hết cũng thấy không đủ.
Hồ ly càng nghĩ càng giận, ũ rũ ngồi trên chiếc ghế mềm mại ôm gối xoay mặt vô tường, tay để lên tường ra sức cào một đường lại một đường, tỏ rõ bổn đại gia không thèm để ý đến ngươi tên thư ngốc tử nói không giữ lời này nữa.
Tô Phàm thấy dáng điệu hắn rõ là vừa tức giận vừa buồn cười, vội bưng bát cánh gà trên bàn tới trước mặt hắn, "Không phải đói lắm rồi sao? Giữa trưa liền gào to chưa ăn no... Không nên để đói đến sinh bệnh mới được. Mặc dù không có gà, nhưng ở đây có chút cánh gà, là của cừa hiệu lâu đời Phượng Hoàng Hiên trong thành, ngươi coi như giải chút tham đi."
Li Lạc vốn định hảo hảo chỉnh Tô Phàm, nhưng không nhịn được hấp dẫn của cánh gà bốc mùi thơm đó, đành phải làm ra vẻ "Đại nhân không so đo tiểu nhân" xoay người lại. Không thèm nhận bát, một tay chộp lấy một cái ngoác mồm gặm, Tô Phàm chỉ có thể đứng bên cạnh bưng bát hầu hắn ăn.
Không đầy một khắc, bát đầy cánh gà đã thành đầy xương cốt. Hồ ly vẫn chưa ăn no, lại sai Tô Phàm: "Đem màn thầu tới đây."
Tô Phàm đáng thương vì hắn lo chạy khắp Tranh Huyền thành, đi tới đi lui cực khổ không nói đi, xong rồi lại phải thu dọn mấy thứ bị hắn quăng vứt, cuối cùng khi đến phiên mình ăn, cũng chỉ còn lại nửa cái màn thầu nguội ngắc. Thật đúng là đã tạo nên cái nghiệt gì rồi?
Cũng may hai ngày sau liên tiếp có người đến mời ăn, bằng không Tô Phàm sợ là có tán gia bại sản, cũng không nuôi nổi con cáo không thể làm gì khác hơn ngoài gây sức ép này.
Người dân Kháo Sơn trang chất phác, phàm là nhà ai có thông gia đến, người quen trong trang nhất thiết đều mời khách nhân đến ăn bữa cơm, trò chuyện biểu đạt ý hoan nghênh.
Tô Phàm cũng không quen biết nhiều với mấy người trong trang, nhưng ai bảo thân thích này của Tô Phàm tướng mạo tuấn tú lịch sự không nói đi, còn thoạt trông lai lịch bất phàm nữa? Ngươi nhìn gia cụ mới trong căn phòng tồi tàn đó của Tô Phàm xem, nhà ai có thứ đẹp đẽ như vậy? Cứ nói là nam sợ đi sai đường, nữ sợ gả sai đám. Con gái gả đi chẳng phải đều nhìn tướng mạo, nhân phẩm và gia thế của nhà chồng tương lai sao?
Nhìn xem phong thái Li Lạc ngày đó như Phan An tái thế, lại nhìn xem sa y ngọc bội quanh thân hắn, nói năng cử chỉ tuy có hơi bừa bãi, nhưng ai biết người ta là từ đại phương nào tới chứ? Cái này gọi là phong độ! Ngươi nói xem gia đình có con gái sắp gả đi trong trang, có thể bỏ qua khối thịt béo từ xa tới này sao?
Đương nhiên không rồi, Trương thẩm nói hôm nay là ngày sinh của Trương thúc, tìm Tô Phàm đến viết một bức trăm thọ, tiện thể lưu lại ăn cơm; Lí thúc nói chuyện học hành của Cẩu Đản nhà ông yếu phải mời Tô Phàm đến chỉ bảo chỉ bảo, muộn liền lưu lại, cơm canh đạm bạc ngàn vạn lần đừng ghét bỏ; Tề bá nói mấy ngày gần đây nghiện chơi cờ trỗi dậy, tìm Tô Phàm đánh hai ván, vừa đánh cờ vừa quát Tiểu Tửu, hậu sinh tuổi trẻ khác ông lão trốn trong phòng cắm đầu đọc sách, đã sắp thành đại cô nương rồi...
Tô Phàm bảo trong nhà còn có biểu huynh, e rằng không tiện lắm.
Thì mấy người đó tức khắc nói: "Đừng ngại đừng ngại! Tất nhiên rất hân hạnh mời cả biểu huynh cùng đến dự. Nhớ kỹ nhất định phải đưa biểu huynh đến cùng a!"
Tô Phàm còn định từ chối, nhưng Li Lạc vừa nghe có ăn, tập tức ở sau lưng liều mạng túm tay áo y, mắt cáo vàng nhạt gắt gao dán lên y: Ngươi nếu dám nói không, coi ngươi còn yên ổn nữa!
Tô Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.
"Xem như ngươi thức thời." Li Lạc ghé đến bên tai y nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!