Như chạm phải lửa, Thần Thần vội vã rụt tay lại. Nước trà nóng tràn ra bàn, còn bắn một ít lên quần áo Thần Thần.
Tháng Ba thầm hoảng hốt, vội bước tới xem xét vết thương của Thần Thần, "Chủ nhận, ngài không sao chứ?
"Thần Thần che tay phải lại, mím môi đến mức trắng bệch mà lắc đầu. Vương chiêu nghi liếc nhìn tay Thần Thần, chuỗi ngọc trên cổ tay trái của nàng cứ như ngọn lửa thiêu cháy mắt ả. Ả cong cong khóe môi cười mai mỉa, song lại nhìn Thần Thần với vẻ quan tâm hỏi han:"Ây da, xin lỗi muội nhé, ta trượt tay.
Muội muội có bị thương không?"
Thần Thần lắc đầu, khúm núm đáp: "... Ta không sao.
"Tuy miệng thì bảo không sao nhưng vẻ mặt lại như sắp khóc đến nơi. Vương chiêu nghi thầm tặc lưỡi, hóa ra Hoàng thượng thích kiểu này à? Ả mỉm cười, vươn tay nâng cằm Thần Thần lên, nhìn mặt Thần Thần nói:"Ta cũng nghĩ là không có chuyện gì, vì lợn chết đâu biết sợ nước sôi."
Rõ ràng có tiếng cười vọng lại từ chỗ hai vị Tiêu tiệp dư. Mặt Thần Thần đỏ lên, càng cúi đầu thấp hơn. Tiết quý phi nhìn nước trà lênh láng trên bàn đang bốc hơi nghi ngút, thầm nghĩ Trần Thần Thần ắt hẳn đã bị bỏng, thế là cơn bực dọc tích tụ trong lòng thị cuối cùng cũng tan biến chút đỉnh, "Nếu muội muội bị thương thì về trước đi."
Thần Thần cụp mắt dạ một tiếng rồi dẫn Tháng Ba và Tháng Tư rời khỏi điện Ngọc Minh. Mãi tới khi không thấy bóng dáng điện Ngọc Minh nữa, Thần Thần mới buông tay phải bịt kín nãy giờ ra.
Tuy vừa rồi nàng rụt lại ngay song vẫn bị dính vài giọt nước trà. Thấy mấy chấm đỏ trên mu bàn tay, Thần Thần bất giác nhíu mày. Nên khen Vương chiêu nghi thẳng thắn hay chê ả não tàn đây?
Có ai không nhận ra Tiết quý phi đang mượn dao giết người, hai vị Tiêu tiệp dư từ đầu chí cuối đều đứng ngoài cuộc xem kịch hay chứ, chỉ có mình Vương chiêu nghi là tự mình làm chuyện xấu, lại còn giành với người ta để làm.
Tháng Ba cũng thừa dịp này mà vội vã kiểm tra tay Thần Thần mấy lần rồi thở phào một hơi, "May mà không bị thương nghiêm trọng, nếu không Hoàng thượng sẽ lột da ta." Có điều, sao Tháng Năm đi báo tin cho Hoàng thượng mãi vẫn chưa quay lại?
Tháng Năm bị chặn ngoài cửa Ngự thư phòng, đang nôn nóng đợi Hoàng thượng và đại thần bàn công chuyện xong. Có lẽ Hoàng thượng không hiểu Tiết quý phi là người như thế nào, nhưng nàng lại biết rõ. Chủ nhân nhà mình rơi vào tay thị mà không bị lột mất một tầng da thì đừng hòng về được.
Nhìn cánh cửa Ngự thư phòng đóng chặt thêm lần nữa, Tháng Năm sắp sửa không kiềm chế nổi mà xông vào trong. May mà đúng lúc nàng định làm thế thì cánh cửa được đẩy ra, Tháng Năm vội vàng cúi đầu lùi sang một bên.
Đợi mấy đại thần từ từ đi xa, Tháng Năm mới túm váy lên, bước qua bệ cửa Ngự thư phòng, "Hoàng thượng, không hay rồi, chủ nhân đã bị Tiết quý phi gọi đi, giờ vẫn chưa về."
Hoài Cảnh Đế vốn đang ngồi trên long ỷ viết gì đó, bàn tay cầm bút chợt cứng lại, y ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, vừa liếc mắt một cái đã khiến Tháng Năm giật thót.
"Sao giờ mới báo cho trẫm hay?"
"Bẩm, bẩm Hoàng thượng, vừa rồi lúc nô tỳ tới thì ngài đang bàn chuyện với đại thần, nô tỳ không dám quấy rầy.
"Tháng Năm sợ sệt siết lấy làn váy, không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoài Cảnh Đế. Hoài Cảnh Đế im lặng một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế rồng,"Sau này những chuyện liên quan tới Thần Thần đều phải bẩm ngay cho trẫm."
Tháng Năm nhấp nhấp đôi môi khô khốc, gật đầu đáp: "Nô tỳ đã nhớ."
Hoài Cảnh Đế nói xong bèn ra khỏi Ngự thư phòng, Lý công công vội vàng đi theo y, "Hoàng thượng đi đâu thế ạ?"
"Điện Ngọc Minh."
Trong lúc Hoài Cảnh Đế đang cùng Lý công công và Tháng Năm ra khỏi Ngự thư phòng thì Tháng Tư đã vội vã chạy tới, "Tham kiến Hoàng thượng." Hoài Cảnh Đế xua xua tay, ý bảo nàng đứng dậy, "Thần Thần đâu?"
Tháng Tư đứng thẳng dậy, cung kính đáp: "Bây giờ chủ nhân đã quay về điện Thần Quang, nô tỳ cố ý tới đây báo một tiếng."
"Nàng sao rồi? Có bị thương không?"
Tháng Tư nghe vậy thì mặt thoáng biến sắc, "Thưa Hoàng thượng, chủ nhân không sao, chỉ bị bỏng một chút ở tay."
Hoài Cảnh Đế nhíu chặt mày, sắc mặt cũng tối sầm, "Vậy mà còn bảo không sao?"
Tháng Tư: "..."
Thân thể Hoàng thượng quý giá, bị bỏng nhẹ chắc cũng xem như chuyện lớn, Tháng Tư thầm an ủi mình.
Cảm thấy ánh nhìn chòng chọc trên đầu đã dời đi, Tháng Tư đánh bạo ngẩng đầu nhìn bóng Hoài Cảnh Đế rời đi rồi rảo bước đi theo.
Trong điện Thần Quang, Tháng Ba đang cầm một cục đá lạnh chườm tay cho Thần Thần. Đá này là vật quý hiếm, ngay cả Tiết quý phi cũng không có, song Hoàng thượng lại sai người tặng mấy cục cho điện Thần Quang, vừa nhìn đã biết ai nặng ai nhẹ trong lòng Hoàng thượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!