Chương 9: Kẻ xấu bẩm sinh

Giản Nhược Trầm quan sát người trước mặt.

Giang Hàm Dục đeo một đôi khuyên tai đính kim cương vụn, trên cổ tay đeo một chiếc vòng bạc, chính giữa sợi dây là một viên ngọc trai baroque màu lam tím. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác phao dài, cổ áo mở rộng, lộ ra chiếc áo gile cashmere cài nút cùng lớp áo sơ mi trắng bên trong.

Cúc áo trên chiếc gile bị cài lệch một hàng, sơ mi cũng chưa được cài kín. Ánh nắng chiếu lên cần cổ mảnh khảnh, khiến sợi dây chuyền đá sapphire trên xương quai xanh càng trở nên lấp lánh.

Thoạt nhìn, như thể cậu ta vừa vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng nếu thực sự vội vã, ai lại có thể chỉnh tề đến mức này? Khuyên tai có thể đeo khi ngủ, nhưng ai lại mang cả bộ dây chuyền sapphire và vòng tay ngọc trai lên giường chứ?

Không sợ vướng sao?

Cơn gió lạnh đầu đông thổi qua.

Giản Nhược Trầm lập tức vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ len màu vàng nhạt, rúc vào hơi thở ấm áp để tránh đi cái lạnh cắt da.

Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy Giang Hàm Dục bị gió thổi cho mặt tái mét, cả người đều run rẩy.

Giang Hàm Dục giơ tay lên, hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa hai cái, đáng thương ngẩng lên nhìn cậu: "Anh ơi, lạnh quá."

Mỗi một động tác của cậu ta đều được tính toán cẩn thận.

Chỉ tiếc rằng...

Trước mặt cậu ta có một người là chuyên gia về biểu cảm vi mô, từng là quân át chủ bài của tổ phân tích hành vi tội phạm FBI. Một người là đội trưởng tổ trọng án, từng là nhân tài trong tổ tình báo quân sự của khoa tình báo hình sự CIB. Còn lại một người là thủ khoa chuyên ngành tâm lý biểu cảm vi mô của trường cảnh sát.

Chuỗi chiêu thức mượt mà nhỏ bé này thực sự đã dùng sai chỗ rồi.

Ánh mắt Giang Hàm Dục liếc về chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, vội vàng gọi thêm một tiếng: "Anh ơi!"

Trước đây, mỗi khi cậu ta than lạnh, Giản Nhược Trầm sẽ cởi găng tay và khăn quàng cổ của mình đưa cho cậu ta, đồ rẻ tiền mua ở chợ cóc mang theo mùi xà phòng sạch sẽ, vừa không thoải mái mà cũng chẳng ấm áp.

Cậu ta thích nhìn Giản Nhược Trầm thà chịu lạnh cũng muốn chăm sóc cậu ta.

Nhưng bây giờ là chuyện gì đây?

Giản Nhược Trầm theo tầm mắt của cậu ta sờ lên chiếc khăn quàng cổ cashmere.

Tay vừa chạm vào, bên tai đã vang lên giọng nói thản nhiên của Quan Ứng Quân: "Lạnh thì cài áo vào, lần sau đừng cố tình mở ra."

Lời nói lạnh lùng, vô tình, không chút cảm xúc.

Lý Trường Ngọc đứng bên cạnh cố nén cười.

Ông đã được đào tạo chuyên nghiệp, dù có buồn cười đến đâu cũng không được phép bật cười.

Lý Trường Ngọc cố nhịn, ho khẽ một tiếng, gương mặt đầy vẻ nhân từ, cố giúp Giang Hàm Dục vớt vát chút thể diện: "Người trẻ tuổi không thể chỉ quan tâm đến vẻ ngoài mà không màng đến thời tiết. Nhìn anh trai cậu đi, mặc ấm biết bao!"

Giản Nhược Trầm đối diện với ánh mắt của Giang Hàm Dục, trong mũi phát ra một tiếng "ừm".

Giang Hàm Dục vừa bực mình vừa xấu hổ.

Cậu ta cúi đầu nắm lấy khuy kéo trên vạt áo, nhưng cắm vài lần vẫn không vào được. Nôn nóng đến mức mắt đã ầng ậng nước.

Vì sao chứ...

Rốt cuộc cậu ta đã để lộ sơ hở ở đâu sao?

Người anh trai ngây thơ lại ngu ngốc đó, từ khi nào lại quen được những người thông minh như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!