Ống kính máy quay ghi lại rõ ràng ánh mắt lạnh nhạt đến mức gần như vô cảm của cậu khi giúp Hoắc Tiến Tắc lau nước mắt.
Sao thập niên 90 lại có camera quay rõ nét thế này?
Sớm biết sẽ bị ghi hình để nghiên cứu, khi cậu giăng bẫy lời nói thì đã diễn trọn vẹn hơn rồi.
Dù sao cũng chẳng thể hiểu nổi chuyện xuyên không này, nhưng liệu Lý Trường Ngọc có cảm thấy cậu không chuyên nghiệp không?
Giản Nhược Trầm siết chặt túi quà trong tay, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận. Trong tầm mắt thoáng qua, cậu bắt gặp khóe môi Quan Ứng Quân nở một nụ cười nhẹ.
Quan Ứng Quân mặc một chiếc áo len cashmere cổ chữ V màu xám nhạt khá rộng tay, phía dưới vạt áo lộ ra dây rút của chiếc quần thể thao thường ngày màu đen tuyền, chân đi một đôi giày thể thao màu xám xanh.
Gu ăn mặc nhạt nhẽo, nhưng trông lại càng có vẻ nguy hiểm hơn. Tạm thời không thể trêu vào...
Giản Nhược Trầm lặng lẽ dịch sang một bên, tạo khoảng cách xa thêm một chút.
Lý Trường Ngọc vừa xem xong đoạn ghi hình, thì thấy nhân vật chính trong màn hình đang lùi dần về phía cửa.
Hôm nay cậu thiếu niên ăn mặc rất chỉnh tề.
Chiếc áo phao bông trắng muốt bao bọc cơ thể cậu, trên mũ còn có một vòng lông xù mềm mại.
Nửa khuôn mặt cậu vùi trong cổ áo, từ mũi trở xuống đều bị phần cổ áo dựng lên che kín mít. Chỉ có phần trên khuôn mặt lộ ra đã bị hơi ấm trong phòng nhuộm đỏ.
Đôi mắt màu hổ phách mở to tròn xoe, đuôi mắt hơi cong lên, trong ánh mắt hiện rõ sự hối hận và kinh ngạc.
Nhìn qua là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sạch sẽ.
Lý Trường Ngọc và Quan Ứng Quân đều không lên tiếng.
Giản Nhược Trầm quyết định chủ động tấn công.
Cậu xách túi quà đi thẳng đến trước mặt, "Chào thầy Lý ạ, em là Giản Nhược Trầm. Em nghe nói thầy đang có kế hoạch mở một khoa mới về tâm lý tội phạm tại trường, hôm nay em đặc biệt đến để thăm hỏi."
Cậu đặt chiếc túi quà nhỏ xuống bên cạnh Lý Trường Ngọc, "Lần đầu gặp mặt, không biết thầy thích gì, nên em đã mua một món đồ trang trí nhỏ cho khay trà."
Giản Nhược Trầm giơ tay gãi nhẹ bên má, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Không biết sau khi xem đoạn ghi hình của em, thầy cảm thấy thế nào? Thật ra em rất hứng thú với những nội dung liên quan đến tâm lý tội phạm, nhưng vẫn chưa có cơ hội học tập một cách hệ thống. Bây giờ thầy mở khóa học này, em nghĩ nhất định phải nắm bắt cơ hội, tranh thủ lúc năm nhất chuyển chuyên ngành... Không biết em có đủ tư cách làm học trò của thầy không ạ~?"
Nhờ cuốn băng mà Quan Ứng Quân mang đến, cậu thậm chí không cần tự giới thiệu nữa.
Quả là cơ hội ngàn năm có một!
Quan Ứng Quân ngồi trên ghế sofa ở khu vực tiếp khách, cảm thấy cái âm cuối chữ "ạ~" lên giọng kia mang theo vẻ nịnh nọt rõ ràng.
Số tội phạm mà Lý Trường Ngọc từng gặp còn nhiều hơn số muối người bình thường ăn, ông nổi tiếng là thanh liêm, đã không ít nghi phạm muốn dùng tiền tài mua chuộc nhưng đều không thành công.
Ông sẽ dễ dàng bị lay động ư?
Lý Trường Ngọc cười híp mắt nhận lấy túi quà, mở ra nhìn, "Tượng trà nhỏ à, quả hồng?"
Giản Nhược Trầm nói: "Hồng sự như ý mà thầy, cầu mong may mắn ạ."
Lễ nghi ở Hồng Kông thiên về phong cách Anh quốc, hơn nữa Lý Trường Ngọc lại từ Mỹ về, hoàn toàn không theo lối khách sáo đẩy qua đẩy lại.
Ông mở quà ngay tại chỗ, xem xét một hồi, sau đó đặt món đồ vào chiếc khay trà tiện lợi trên bàn làm việc với vẻ yêu thích không rời.
Quan Ứng Quân: ...
Hắn nhìn Lý Trường Ngọc, nhắc nhở: "Thầy Lý, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!