Chương 7: Không chịu được khổ của tình yêu

Người bình thường sẽ nói "không phải" vào lúc này sao?

Vừa suy nghĩ, cậu vừa bước qua cánh cửa lớn của biệt thự.

Đèn lập tức sáng lên. Dưới ánh sáng phản chiếu, chiếc đèn chùm pha lê xa hoa đan xen tạo thành một màn sáng lộng lẫy. Cậu giẫm gót giày, vừa mới cởi giày thể thao ra, thì trước mặt đã xuất hiện một đôi dép đi trong nhà vừa cỡ.

La Bân Văn đứng ở hành lang lối vào, mỉm cười: "Chào mừng cậu về nhà, thiếu gia."

Quản gia thao thao bất tuyệt giới thiệu bố cục biệt thự: "Phòng tắm ở trên lầu, rẽ trái rồi đến phòng cuối cùng bên tay phải. Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, cậu có thể đi tắm rồi về phòng ngủ, phòng tắm sẽ có dì đến dọn dẹp."

La Bân Văn vừa nói, vừa nhanh tay đưa một chiếc khay lên, "Đây là quần áo để thay. Bây giờ còn một tiếng nữa là trời sáng, hôm nay cậu quá mệt rồi, không thích hợp để đến trường nữa, cho nên tôi đã xin nghỉ phép một ngày cho cậu."

Giản Nhược Trầm mơ hồ nhận lấy khay, lững thững lên lầu.

Sau khi ngâm mình trong nước nóng tràn ngập tinh dầu gỗ tếch, cậu nhìn những cánh hoa trắng muốt bị gợn sóng đẩy ra xa mà thất thần.

Cậu nhặt một cánh hoa lên, chà nát trong lòng bàn tay, thì thầm: "Xem nào, nếu không chịu được khổ vì tình yêu, thì khổ vì tiền cũng chẳng sao."

Giản Nhược Trầm cẩn thận chà sạch cổ tay, sau đó dùng kỹ thuật "chuẩn nhà tắm công cộng Liêu Ninh" kỳ cọ một lượt, rồi tựa người vào thành bồn tắm lớn đến mức có thể bơi được, ngẩn người.

Mọi thứ trong phòng tắm đều đầy đủ, thậm chí còn có cả một chiếc gương cầm tay.

Giản Nhược Trầm cầm lên nhìn một cái, kinh ngạc.

Cơ thể này... lại giống cậu y như đúc.

Ngoại trừ tóc màu trắng, còn dài hơn so với trước kia, những nơi khác ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên sụn tai cũng không khác một ly.

Cậu bỗng có một dự cảm vô cùng rõ ràng và chắc chắn.

Không thể quay về được nữa rồi.

Giản Nhược Trầm bơi đến mép bồn, dùng kềm cắt gọn bộ móng tay vốn được chăm sóc kỹ lưỡng, rồi đứng dậy bước đến vòi sen gội đầu.

Cậu vừa lóng ngóng gội đầu, vừa nghĩ: Lục Tiệm thất bại trở về.

Giang Vĩnh Ngôn bị bắt, không đường quay lại.

Giang Hàm Dục không đợi được máu của cậu...

Bây giờ nhà họ Giang thế nào rồi?

Giang Đình Công Quán, tổ trạch nhà họ Giang.

Giang Hàm Dục cuộn tròn trên ghế sofa, hai mắt ngấn lệ, hoảng hốt tột cùng: "Lục Tiệm... anh nói anh trai thừa kế di sản của mẹ anh ấy... là, là thật sao?"

Thiếu niên tuy gầy gò, nhưng toàn thân đều là vẻ non mịn được tiền bạc nuôi dưỡng, ngay cả đầu ngón tay rũ xuống mép ghế sofa cũng được chăm sóc vô cùng tinh tế.

Lục Tiệm ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, nắm lấy bàn tay buông thõng kia, giữa đôi lông mày có chút mệt mỏi, "Là thật."

Giang Hàm Dục cắn chặt môi.

Lục Tiệm đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt bên má Giang Hàm Dục, "Đừng gọi cậu ta là anh trai, cậu ta chưa từng xem em là em trai! Cho dù cậu ta có thừa kế tài sản đi nữa thì cũng chẳng là gì. Đừng sợ, em vẫn sẽ có nguồn máu."

Giang Hàm Dục nhẹ nhàng rụt tay lại, "Em không sợ, anh Lục Tiệm, anh đừng nắm tay em, anh Nhược Trầm sẽ tức giận đấy."

Lục Tiệm cười lạnh một tiếng, "Cậu ta tức giận cái gì? Vì để thừa kế di sản, cậu ta đã từ bỏ hôn ước rồi."

Nghĩ đến Giản Nhược Trầm trước đây luôn bám theo mình, sắc mặt hắn thoáng trầm xuống: "Từ giờ trở đi, cậu ta sẽ không còn tranh giành bất cứ thứ gì với em nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!