Trong tiểu thuyết không hề nhắc đến điều này.
Giản Nhược Trầm dựa vào ghế hỏi: "Cậu và Giang tiên sinh quen nhau như thế nào?"
Hoắc Tiến Tắc cắn môi một cái, có chút khó mở miệng, "Chúng tôi gặp nhau ở thành giải trí Thiên Tuyền Đô, ông ta tự xưng là người nhà họ Giang."
Giản Nhược Trầm nhíu mày.
Trong "Hào Môn" cũng từng đề cập đến thành giải trí Thiên Tuyền Đô. Đây là một doanh nghiệp của nhà họ Lục, nổi tiếng với đủ loại tệ nạn.
Trong tiểu thuyết, nhân vật chính thụ Giang Hàm Dục thi trượt, nên đêm khuya đi uống rượu giải sầu, vô tình xông vào phòng bao của Lục Tiệm, sau đó nhất kiến chung tình với Lục Tiệm.
Giản Nhược Trầm thở dài, "Ông ta không nói cho cậu biết tên đầy đủ sao? Cậu còn nhớ ông ta trông như thế nào không?"
Hoắc Tiến Tắc lắc đầu, "Không có, ông ta không cho tôi hỏi nhiều. Ông ta mặc vest thường ngày, đeo kính, có một đôi mắt tam bạch hơi xếch, tướng mạo khá bình thường."
Đột nhiên hắn nhớ ra chiếc đồng hồ mà Giang tiên sinh đeo trên cổ tay.
Dây đồng hồ có vẻ làm bằng vàng, mặt đồng hồ màu xanh biếc, xung quanh còn đính những viên kim cương nhỏ lấp lánh.
"Ông ta đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền..... nhưng tôi không biết chiếc đồng hồ đó tên gì, chút thông tin này có phải là không đủ cho cảnh sát tìm người không?"
Hồng Kông những năm 90 chính là như vậy.
Có người chìm trong nhung lụa, xa hoa hưởng thụ, đứng trên đỉnh cao của tòa tháp giàu sang.
Cũng có người không có nổi một mái nhà, chỉ có thể ở trong công trường bên cạnh mỏ đá hoặc chui vào những chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ ở cảng để sống qua ngày.
Giản Nhược Trầm im lặng một hồi lâu, rồi lại hỏi: "Giang tiên sinh đã cho cậu bao nhiêu tiền? Ông ta cụ thể đã nói gì? Còn chuyện của Sài Kính Vũ là thế nào?"
Hoắc Tiến Tắc: "Giang tiên sinh cho tôi 200 ngàn một lần. Quan hệ giữa chúng tôi nhìn có vẻ là đang giao dịch, nhưng thực tế tôi không có lựa chọn nào khác. Ông ta uy h**p tôi nếu không làm, thì sẽ mãi mãi ở lại Thiên Tuyền Đô."
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Vân Xuyên chửi: "Súc sinh!"
Thành giải trí Thiên Tuyền Đô nổi tiếng tanh tưởi trong giới cảnh sát Hồng Kông, nơi đây đầy rẫy người chìm trong sắc dục.
Cũng có lời đồn rằng, 80% những người mất tích ở Hồng Kông đều có thể tìm thấy tại Thiên Tuyền Đô.
Hoắc Tiến Tắc giống như trút hết ruột gan mà nói: "Lúc đó ông ta còn mang theo vòng tay của cậu đến, nói tỉ mỉ với tôi nên ra tay khi nào, ở đâu. Còn về Sài Kính Vũ... Tôi hận hắn, cho nên sau khi ra tay với Phùng Gia Minh thì nhất thời xúc động, lấy đồng hồ của hắn ném bên cạnh Phùng Gia Minh."
Thì ra là vậy, thì ra Sài Kính Vũ mới là người tiện thể.
Nếu nhìn từ góc độ đó, động cơ của Hoắc Tiến Tắc đã hợp lý hơn nhiều.
Giản Nhược Trầm đứng dậy vỗ vai Hoắc Tiến Tắc: "Cảm ơn sự hợp tác của cậu, sau này khi cảnh sát kết án, viện kiểm sát thẩm vấn và xác nhận trước phiên tòa, cậu nhớ nhận lỗi thật tốt. Tôi sẽ giúp cậu tìm một luật sư giỏi, ít nhất sẽ không bị tử hình."
Phùng Gia Minh trêu đùa nam nữ, tay chân cũng không sạch sẽ, hắn chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Hoắc Tiến Tắc ngạc nhiên mở to mắt, nước mắt rơm rớm, hai má đỏ bừng, nóng rát.
Hắn không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình.
Suốt một năm qua, hắn sống không chút tôn nghiêm, chỉ có Giản Nhược Trầm xem hắn như một con người.
Nếu như hắn không phạm tội thì tốt rồi.
"Nếu tôi không phạm tội... cậu sẽ làm bạn với tôi chứ?"
Giản Nhược Trầm khẽ mỉm cười, "Cố gắng cải tạo cho tốt. Khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!