"Ha." Diêu Anh cười khẩy một tiếng, cả người mềm nhũn ngã xuống đất. Khuôn mặt hắn thay đổi liên tục, cuối cùng lặng thành một khuôn mặt vô cảm, "Cảnh sát các người cũng không thể tùy tiện nổ súng, cầm súng chẳng qua chỉ để làm màu thôi."
Giản Nhược Trầm cong môi, nét cười nhàn nhạt: "Nhưng tôi đâu phải cảnh sát."
Cậu thu lại nụ cười, ngón tay cái miết nhẹ phần đuôi súng, mở chốt an toàn, bước lên một bước.
Sự biến hóa trên mặt Diêu Anh rất nhỏ, nhưng Giản Nhược Trầm vẫn nhìn ra sự do dự và sợ hãi trong mắt hắn.
Cậu lạnh lùng quan sát hắn, chợt nhớ đến chiếc xe bị nổ tung trước cổng mỏ đá..... Cũng không biết cảnh sát ở đó thế nào rồi.
Diêu Anh gần như không dám nhìn thẳng vào Giản Nhược Trầm, ánh mắt hắn chuyển động cực nhanh, liếc nhìn khắp phòng một lượt.
Đám cảnh sát vừa bị bắt giờ đây lại lật ngược tình thế.
Không, có lẽ ngay từ đầu chẳng hề có chuyện xoay chuyển tình thế nào cả. Sự yếu thế của cảnh sát khi mới bước vào phòng chỉ là giả vờ mà thôi!
Mà giờ, tất cả đám tay chân trong phòng đều bị còng lại. Những kẻ còn sức thì ôm đầu ngồi xổm, kẻ yếu hơn thì chỉ có thể nằm bẹp dưới đất.
Giản Nhược Trầm giữ chặt súng, bỗng dưng hơi nghiêng nòng, nhắm vào bên đùi của Diêu Anh rồi bóp cò.
Viên đạn chuẩn xác xé rách quần hắn, để lại một vết thương không lớn không nhỏ ở mặt bên hông đùi.
Tiếng súng vang vọng trong tòa nhà.
Không gian chợt tĩnh lặng trong chớp mắt.
Trần Cận Tài nhíu mày. Trình độ dùng súng của Giản Nhược Trầm không hề kém bất kỳ ai trong số họ!
Một phát súng b*n r*, viên đạn như lưỡi dao sắc lướt nhẹ qua da thịt.
Đây là sự khống chế chuẩn xác đến mức nào chứ?
Diêu Anh ngây ngốc nhìn vết thương bên đùi đang dần dần rỉ máu.
Một vệt đỏ chầm chậm thấm loang ra trên lớp quần bò.
Đến lúc này, hắn mới cảm nhận được cơn đau, lập tức co quắp lại, hai tay ôm chặt lấy vết thương, miệng há lớn, gào khản giọng: "...A... Aaa!"
Giản Nhược Trầm rũ mắt nhìn hắn, "Tên gì? Làm gì ở đây? Bọn mày có gì? Hàng tuồn từ nhà máy được giấu ở đâu?"
Cậu mãi mãi không quên được câu nói trên màn hình điện thoại của mẹ mình sau khi bà hy sinh: Nhân từ với tội phạm, chính là tàn nhẫn với nhân dân.
Giản Nhược Trầm nghiêng súng, nhắm thẳng vào đầu hắn..
"Diêu... Diêu Anh ..."
Cuối cùng Diêu Anh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết.
Hắn co rúm trên mặt đất, nửa th*n d*** có một bên hoàn toàn mất đi cảm giác, chỉ có thể kéo lê một chân bị thương lùi về phía sau. Nhưng khoảng hẹp này đã biến căn phòng thành cái bẫy chỉ có thể vào mà không thể ra.
Những thủ đoạn hắn từng dùng để kiềm hãm kẻ địch, giờ đây lại trở thành cái bẫy tự nhốt chính mình.
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều bị khí thế của Giản Nhược Trầm làm kinh sợ.
Trần Cận Tài nuốt khan.
Về lý trí, anh ta biết Giản Nhược Trầm sẽ không tùy tiện nổ súng giết hại nghi phạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!