"Không cần anh gọi, tôi tự luyện."
Giản Nhược Trầm bị xóc đến mức đầu óc choáng váng, chỉ có thể nhắm chặt mắt. Trong lúc mơ hồ, cậu bất giác nhớ đến khoảnh khắc hôm qua khi ép Quan Ứng Quân đến mức ánh mắt hắn khẽ cụp xuống, thần sắc thất thần.
Chỉ là nắm tay một chút mà thôi.
Phản ứng sinh lý thì cũng chẳng có gì, nhưng điều làm cậu để ý là sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Quan Ứng Quân lại căng thẳng đến mức tay run khi lau súng.
Dựa vào kinh nghiệm tâm lý học hai kiếp của mình... đây hẳn là thích rồi.
Giản Nhược Trầm không tự nhiên mà ho khan hai tiếng.
Hơi thở vừa bật ra khỏi cổ họng, cậu liền cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy eo mình siết chặt hơn.
Mở mắt, cậu mới nhận ra hai luồng hơi đó đã thổi thẳng vào tai Quan Ứng Quân.
A, thật ngại quá.
Lần này không phải cố ý đâu.
Quan Ứng Quân giữ chặt lấy Giản Nhược Trầm, sau khi xuống tầng một thì nhanh chóng đặt cậu ở chỗ không có ai. "Nửa tháng trước, cậu nói sau khi xử lý xong vụ cướp phà sẽ nghỉ một ngày rồi tập luyện. Giờ thì sao?"
Ánh mắt Giản Nhược Trầm hơi lãng tránh, hiếm khi có chút chột dạ.
Kiếp trước bị quản lý theo chế độ quân sự quá lâu, bây giờ vừa được thả lỏng một cái là sinh lười ngay, nhất thời chưa vực dậy nổi.
Haiz... Chủ nghĩa tư bản thật hại người.
Cậu nín một hơi, bất chợt lao vút đi, ba bước gộp thành hai chạy thẳng đến bãi đỗ xe.
Chỉ có 50 mét, vậy mà sau khi lên xe lại thở hổn hển.
Quan Ứng Quân thì vừa hoàn thành bài tập mang vật nặng 60kg xuống lầu, lúc khởi động xe Toyota cũng chỉ hít thêm vài hơi mà thôi.
Giản Nhược Trầm liếc mắt một cái, phát hiện Tống Húc Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau từ sớm còn thở gấp hơn cả Quan Ứng Quân.
Sau khi điều hòa lại nhịp thở, Tống Húc Nghĩa hỏi: "Đinh Cao đâu?"
"Cậu ta đang tra hồ sơ phạm tội của Trần Ba, không đến được." Quan Ứng Quân vừa nói, vừa nắm lấy cần số, gạt số một cách dứt khoát.
Chiếc Toyota lùi ra khỏi chỗ đỗ, rẽ một góc gần như vuông rồi lao đi như chớp.
Mặc dù là người lên xe cuối cùng, nhưng hắn lại là người đầu tiên lao ra khỏi bãi đỗ xe..
Tiếng động cơ trầm thấp gầm lên, đập vào màng nhĩ.
Giản Nhược Trầm nhạy bén nghe ra một chút không đúng, "Chiếc xe anh lái đến đón tôi, hình như không có âm thanh này."
Buổi chiều không phải là tiếng động cơ xe thương vụ bình thường sao? Bây giờ nghe như xe đua ấy!
Quan Ứng Quân bình thản nói: "Không phải cùng một chiếc. Chiếc này đã được nâng cấp động cơ, dùng khi cần chạy gấp."
Hắn đạp mạnh chân ga, Giản Nhược Trầm bị quán tính đẩy về phía sau, phản xạ có điều kiện nắm lấy tay cầm trên cửa xe.
Thậm chí Quan Ứng Quân còn chẳng đợi người ở trạm gác xuống mở cửa, nhấc thanh chắn lên.
Hắn hạ kính xe xuống, một tay giơ giấy chứng nhận lên, cũng chẳng thèm giảm tốc độ, cứ thế đâm thẳng qua.
Thanh gỗ kia "bụp" một tiếng, bay chính xác đến bồn hoa cách trạm gác không xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!